Chương 53
Edit: Malbec
Những ngày gần đây đã xảy ra một chuyện lớn.
Lý phu nhân "rất biết sinh con" vụng trộm bị bắt được, tình nhân đến nay vẫn còn chưa tìm ra, chỉ bắt được Lý phu nhân y phục không chỉnh tề. Xuất thân của bốn đứa bé nàng ta sinh ra cũng bị nghi ngờ, dùng phương thuốc cổ truyền dân gian lấy máu xác nhận huyết mạnh, kết quả chỉ có một hài tử có máu hòa vào một thể với phụ thân. Làm như vậy không có căn cứ khoa học gì, ta cũng không thể xác định tính chân thật của nó.
Lúc dùng bữa, ta tám về việc này với Giang Tầm: “Chàng xem, sinh nhiều cũng không tiện. Huyết mạch lai lịch không rõ, có phải là cốt nhục ruột thịt hay không còn không biết.”
Giang Tầm liếc ta, nói: “Việc này nói với ta thì không sao nhưng đừng nói với người ngoài. Bất luận chuyện gì cũng là chuyện xấu trong nhà, tóm lại không thể để lộ ra bên ngoài.”
“Ta hiểu, nhất định sẽ dán chặt miệng đối với người ngoài. Được rồi, lại nói tiếp, không tìm ra tình nhân kia sao?”
“Ừ.”
Tâm tư bát quái của ta nổi lên, nhỏ giọng hỏi: “Có thể nào là… người tương đối gần gũi với Lý đại nhân không?”
Giang Tầm trừng mắt liếc ta, không cần nói cũng biết.
Ta ưu tư trong lòng, nói: “Việc này không dễ giải quyết lắm nhỉ?”
“Tất nhiên không dễ giải quyết, nếu vi phu gặp phải chuyện này, có lẽ sẽ chặt tay chân người kia, rồi sẽ chôn vùi kẻ xấu xa này.”
Đầu ta cứng lại, đây là Giang Tầm đang trần trụi uy hiếp ta,hắn không tin tưởng ta vậy sao?
Ta vung tay lên, nghiêm nghị nói: “Phu quân yên tâm, ta nhất định không phản bội chàng.”
“Ừ.” Sắc mặt Giang Tầm mới hơi hoà hoãn lại.
“Dù sao người đẹp mắt hơn so với phu quân không tồn tại trên đời này.”
“…” Hắn mím môi, muốn nói gì đó mà lại thôi “Quên đi.”
Ta tự cho rằng lời khen này đã khen rất đúng đắn, biểu hiện lòng trung thành và cả tấm lòng ngưỡng mộ của ta nữa.
Ban đêm Giang Tầm còn có việc, ta ăn no, một mình đi bộ phía sau viện để tiêu thực.
Chưa đi được mấy bước, tầm mắt ta bị một chỗ trồi lên trên mặt cỏ hấp dẫn. Vừa lại gần, một gã thiếu niên phong trần mệt mỏi vọt ra từ chỗ đó.
Ta đang định gọi người, hắn lo lắng nói: “Tiểu nương tử đừng lên tiếng, ta không phải người xấu!”
Ngu ngốc, ngươi nói không phải thì là không phải à?
Ta liếc mắt, vẫn là gọi người tới. Chẳng qua bao lâu, Giang Tầm liền chạy đến đây.
Hắn ôm ta vào trong lòng, liếc nhìn kẻ trộm tự tiện xông vào Giang phủ, nói: “Nếu không muốn chết thì cút ra ngoài cho ta, đừng có làm bẩn phủ ta.”
Ừ? Ý của những lời này, hóa ra Giang Tầm có quen biết với hắn?
Ta run lên, nói: “Chẳng lẽ hắn chính là kẻ cùng với Lý phu…”
Giang Tầm vội vã