Edit: Cúc Tử
Giang Tầm lén đi gặp mẫu hậu trong buổi tiểu yến đó, câu nói đầu tiên hắn nói là: Con và A Triêu đã chán ghét cuộc sống trong kinh thành rồi, bây giờ chúng con dự định sẽ quy ẩn sơn lâm, cũng như sẽ không quan tâm đến chuyện trên triều đình nữa.
Ta nghe hắn nói vậy liền muốn bẻ gẫy đũa cho rơi đầy đất, Giang Tầm hưởng thụ đủ rồi nên muốn cáo lão hồi hương nhưng ta vẫn chưa hưởng thụ đủ đâu! Tên tiểu tử trộm gà này! Vì muốn bản thân mình được thoải mái mà tính chạy trốn nhưng lại không chịu để ta thoải mái! Chẳng lẽ hắn muốn sau này chúng ta chỉ ăn rau dại bánh trái mà sống, à không, phải là cuộc sống sảng khoái nhàn vân dã hạc chứ? !
Xin miễn, ta là người tục tằng chỉ muốn sống yên ổn trong kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý đến cuối đời.
Vì thế ngay lúc đó ta liền vô cùng kiên quyết nói: Từ từ đã, thân thể xương cốt của phu quân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu bây giờ mà đi thì thật không thích hợp.
Như vậy lòng ta sẽ lo lắng!
Giang Tầm quay đầu lại sau đó dùng ánh mắt chứa đựng ý vị sâu xa nhìn ta: Ta còn không biết phu nhân lại quan tâm đến ta như vậy đấy.
Nếu suy nghĩ cẩn thận một chút thì vẫn không biết đây là những lời quan tâm thật lòng của phu nhân hay là lòng tham luyến vinh hoa phú quý trong cung của phu nhân đây.
Mẫu hậu cau mày nói với hắn: A Tầm, sao con có thể nói chuyện như vậy? Nếu như nữ tử không có lòng tham luyến vinh hoa phú quý thì sao nam tử lại có dã tâm giành lấy thiên hạ cũng chỉ muốn vì muốn nhận được một nụ cười của mỹ nhân?
Lời nói lần này của nhân vật yêu cơ họa quốc như mẫu hậu tất nhiên là có vài phần đạo lý nhưng ta lại không thể đỡ nổi.
Giang Tầm nói với bà: Ý con đã quyết, mẫu hậu không cần nhiều lời