Giang Tầm hôn đủ rồi thì buông ta ra.
Có lẽ hắn còn có chút lương tri, cũng không giày vò ta nữa.
Lòng ta có chút sợ hãi, bắp chân vẫn còn như nhũn ra.
Cũng không phải là sợ Giang Tầm mà do hắn không chọn thời cơ, cứ tùy thời tùy chỗ làm loạn.
Ta nghĩ, nếu hắn ở trong phòng quấy rối ta, vậy thì nói không chừng ta chỉ thẹn thùng cười một tiếng rồi dục cự còn nghênh(1), lúc này không giống như ngày xưa, hắn ở ngoài phòng lêu lổng với ta, cái này thì không được, nhỡ đâu bị bọn hạ nhân nhìn thấy thật sự sẽ ném đi mặt tiểu kiều thê đứng đầu một nhà của ta.
(1)Dục cự còn nghênh: thích mà còn ra vẻ từ chối.
Ta phải đứng lên như mẫu hậu đã dạy ta, ở bên ngoài phải có mặt mũi, bước đi nghiêm túc, uy phong lẫm lẫm.
Ta liếm liếm môi dưới, quyết định nhắc nhở Giang Tầm một phen.
Ta do dự một khắc đồng hồ, nói: Cái đó...
Hử? Giang Tầm nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi giương lên, hỏi: Phu nhân có gì chỉ giáo?
Ngày sau ở bên ngoài, phu quân không thể...
Không thể cái gì? Hắn dừng bước lại, giày màu trắng đen lơ lửng giữa không trung rồi rụt về, đứng vững nhìn ta.
Ta cắn răng, hung ác quyết tâm nói: Không cho phép hôn ta như vậy ở bên ngoài, không muốn như vậy.
Vì sao?
Để người bên ngoài nhìn thấy thì không hay lắm.
A, phu nhân là lo lắng người bên ngoài nhìn thấy hành động này sẽ ghen tị.
...!Cái gì? Ta có hơi không hiểu ý nghĩ của Giang Tầm, hắn có phải là đang hiểu sai rồi không.
Thôi được, vậy thì theo ý phu nhân đi.
Ta không lên tiếng, mặc dù cảm thấy hắn có điểm là lạ, nhưng nói thế nào đi nữa ta cũng đã đạt được mục đích, vậy thì cứ bỏ qua đi.
Mẫu hậu từng nói: Mặc kệ là dùng cách gì, thổi gió bên gối đến khi đạt được mục đích của chúng ta thì thôi, những cái khác không cần nói nhiều.
Ta chính là yêu cơ họa quốc kia, mặc kệ Giang Tầm nghĩ như thế nào, nước này mất ta vẫn vui vẻ.
Lại đi vài bước, Giang Tầm bận rộn đột nhiên hỏi ta: Phu nhân có biết hôm nay là ngày gì không?
Ta nguyện làm hắn vui lòng, liền nói: Là ngày lần đầu tiên phu quân cho ta ăn đùi gà chiên.
Giang Tầm trầm mặc, không biết do ngược sáng khiến cho mặt hắn nhìn đen hay là tâm tình hắn khó chịu làm ta cảm thấy đen, ta luôn cảm giác sắc mặt hắn không tốt, muốn bắt ta khai đao.
Ta run run rẩy rẩy: Chẳng lẽ ta nói sai rồi?
A, phu nhân làm sao mà sai chứ?
Ta đã nói rồi, loại người dịu dàng cẩn thận như ta làm sao lại chọc cho phu quân tức giận được.
...!Giang Tầm nghẹn họng không lên tiếng nữa, lại dẫn ta đi về phía trước.
Đi được hai bước, hắn dừng lại: Ta đợi phu nhân một đêm là muốn đợi một câu nói của phu nhân.
Câu gì? Ta có linh cảm không lành, đột nhiên che miệng hắn rồi kích động nói, Phu quân đừng nói, để cho ta đoán thử.
...!Giang Tầm muốn nói lại thôi.
Ta nhìn sắc trời, hiện tại đêm đã khuya, Giang Tầm nhẫn nhịn ròng rã một đêm cũng khó mà mở miệng, chẳng lẽ là...hắn muốn dã chiến với ta?
Cái này tuyệt đối không được, ta há lại là hạng người thích tìm kiếm loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ kia.
Ta mím môi nói: Phu quân không được nói, tuyệt đối không được.
Hử?
Chàng còn muốn làm chuyện xấu xa kia với ta ở chỗ sâu trong vườn cỏ dại...!Ta còn chưa dứt lời đã bị Giang Tầm bịt miệng lại.
Hắn cực kỳ khó xử, hung ác nói: Chớ có nói bậy.
Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?
Ta khó hiểu nhìn hắn một cái, lại nghĩ, nếu không phải là chuyện phòng the đỏ mặt tới mang tai, chẳng lẽ là hắn muốn ly hôn với ta?
Ta vô cùng đau đớn: Sớm nên nghĩ đến, ta cùng giường chung gối nhiều năm với Giang Tầm lại chưa từng sinh con cho hắn, Giang gia hắn vô hậu, không cần ta cũng là điều có thể lý giải.
Ta vốn tưởng rằng Giang Tầm không giống người thường, nào biết hắn cũng là cá mè một lứa với những tên nam nhân phụ lòng kia.
Cũng được, do ta không có duyên với hắn, đảm đương không nổi là ta sai.
Hôm nay nếu hắn nói câu này ra khỏi miệng, cũng biểu hiện ra ta là người phụ nữ bị phu quân vứt bỏ, vì vậy ta quyết định đánh đòn phủ đầu, bỏ hắn trước.
Ta hắng giọng một cái, nói với hắn: Ta hiểu, ở chung với phu quân nhiều năm như vậy, không có tình nghĩ vợ chồng thì cũng có tình bạn, hôm nay từ biệt, hai chúng ta xong thì không gặp nhau nữa, miễn cho phu quân ưu phiền đến nửa khuya, đêm không thể say giấc.
Lông mày Giang Tầm nhăn lại, chợt kéo lấy mặt ta nói: Phu nhân có biết lời nàng nói có ý nghĩa gì không?
Ý tứ cũng rất rõ ràng, chính là không biết phu quân có ý gì...!Nam nhân đều như nhau, chiến tranh lạnh hồi lâu, chờ đến lúc nữ tử nhắc tới hòa lý thì ngược lại có thể phủi tội sạch sẽ, còn không phải mang danh tiếng cặn bã.
Hôm nay là sinh thần vi phu, chờ cả đêm mới biết phu nhân thật sự quên mất không còn một mảnh.
Ta ngừng thở, thì ra thật sự là ta hiểu sai ý.
Lần này rất lúng túng, ta không biết nên làm như thế nào để bù đắp cho Giang Tầm.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi: Phu nhân không đặt ta ở trong lòng thì cũng thôi đi, còn ngày ngày nói những lời này đâm vào lòng ta, có thể thấy nàng không có một chút lương tâm, đối với ta không có suy nghĩ yêu thương chút nào.
Phu quân, khoan đã, hãy nghe ta giải thích.
Ta vội vàng đuổi theo, dưới chân lảo đảo một cái suýt nữa té ngã trên mặt đất.
Thế mà Giang Tầm của hôm nay lại nhẫn tâm, trước sau không chịu đến dìu ta, chỉ ở xa liếc ta một cái rồi bỏ đi.
Trước khi đi hắn còn quẳng xuống một câu: Ta không nghe, mấy ngày nay đừng có gặp nữa, ta đi tiền viện ngủ hai đêm.
Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển, ta cũng nói là ta sai rồi, vậy mà cái tính cáu kỉnh của Giang Tầm lớn lên thấy rõ, không dễ dụ chút nào.
Ta hồn bay phách lạc nhìn bóng lưng hắn, một mình trở về phòng.
Đêm càng khuya, ta đói đến không ngủ được, không biết Giang Tầm có phải cũng đói đến không ngủ giống như ta không.
Ta lấy tay gối đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rút kinh nghiệm xương máu, cũng không thể tiếp tục như vậy, ngày xưa đều là Giang Tầm dỗ ta vui lòng, vậy nên đến lượt ta dỗ dành hắn.
Ngày hôm sau, ta tìm mấy nhà phú quý ở gần lấy kinh nghiệm học hỏi.
Trước tiên ta đi gặp Lý phu nhân, nàng vừa vào cửa liền kêu ta ăn trái vải, khoe khoang một phen đây là lão gia nàng sai người roi da thúc ngựa đặt băng lạnh bên trong mang về, mệt chết bốn con ngựa, trong vòng bảy ngày đã tới.
Ta cười hai tiếng, vừa lột một quả, mấy trái vải còn sót lại đã bị nàng thu về, không nỡ cho ta ăn.
Thành thật mà nói, ta là người đã thấy qua việc đời, trái vải trong cung ta từ nhỏ đến lớn đều dùng làm cơm ăn, mới không thèm mấy quả này của nàng.
Hôm nay đến không phải là ngầm đấu đá khoe khoang phu quân, ta dự định nói với nàng chuyện đạo lý khống chế phu quân.
Ta đi thẳng vào vấn đề hỏi: Nếu như Lý phu nhân chọc giận lão gia ngươi tức giận, thì nên làm như thế nào?
Lý phu nhân cười ha ha nói: Đương nhiên là đưa hai nữ tử hiểu tình biết ý cho lão gia ta suиɠ sướиɠ.
Nàng xuất thân nhà nông nên nói chuyện vô cùng thô.
Ta không có để ý lại hỏi: Nếu như phu quân ta không thích nữ tử khác thì sao?
Tuyệt đối không có khả năng! Ta thấy ngươi chính là mới gả vào phủ, còn chưa làm đương gia phu nhân được mấy năm nên không hiểu chuyện.
Nam tử trên đời này, nào có không ăn vụng không ham tươi mới? Hắn biết ngươi ghen tị nên không dám nói ra khỏi miệng, chứ thật ra trong lòng cũng nghĩ đến chuyện kia đấy! Nếu ngươi thuận nước đẩy thuyền đưa mấy người cho hắn, hắn ngược lại sẽ cảm thấy ngươi