“Ưm, Tứ nương.” A Lăng mơ hồ.
“Ừm, a Lăng tỉnh.” Ta kéo lại chăn cho hắn.
“Nữ nhi đâu?”
“Ở chỗ này, chàng xem một chút.”
“Ô, lớn lên giống nàng nha.”
“Nào có, ta có xấu như vậy sao?” Ta buồn bực.
“Đâu có xấu, rõ ràng dễ nhìn lắm mà.” A Lăng làm nũng thật sự đáng yêu. “Nàng ghét bỏ?”
“Không không, chỉ cần a Lăng sinh, đều tốt nhất, ta đều thích.” Ta lập tức tỏ rõ cõi lòng, từ khi sống cùng một chỗ với a Lăng, có vẻ như ta càng ngày càng nịnh nọt rồi, nhưng lại cố tình thích xem dáng vẻ hờn dỗi kia của a Lăng.
“Nữ nhi đã có tên chưa, gọi là gì?”
“Chàng đặt đi, ta nghĩ không được.” Kỳ thật ta là một người lười.
“Nàng lười đi?” A Lăng giận ta liếc mắt một cái: “Nào có ai để cha đặt tên? Đều do nương đặt cho.”
“A Lăng ––” Ăn vạ làm nũng, ta ói, đúng là ghê tởm nha. “Vẫn để chàng đặt tên đi, gọi là gì cũng được, chỉ cần chàng thích.”
Lại dỗ ta, ừm, tuy rằng thích thật, sẽ không thừa nhận với nàng. “Được rồi, ta suy nghĩ.” A Lăng còn thật nghiêm túc suy nghĩ.
Ta tỏ vẻ chờ đợi nhìn, a Lăng, chàng đặt tốt nhất, tên của con bé nên cho chàng đặt.
“Ủa, trong viện làm sao vậy, náo nhiệt như vậy?”
“À, tuyết ngừng rồi, Ngũ lang và Lý Nhạc đắp người tuyết.”
“Haizzz, đáng tiếc ta không thể cùng chơi đùa.” A Lăng tỏ vẻ tiếc nuối.
“Chàng ấy, nghĩ cũng đừng nghĩ, ngoan ngoãn ở cữ, sang năm tuyết rơi lại chơi, ta chơi cùng chàng.” Đều nói trong tháng nếu bị bệnh, chính là bệnh căn cả đời, phải cẩn thận nuôi.
A Lăng vỗ chăn, hưng phấn mở miệng: “Tứ nương, nàng xem, tuyết ngừng rồi, mặt trời lộ ra rồi, con gái chúng ta đặt tên là Tuyết Tinh được không?”
“Rất êm tai, vậy kêu Tuyết Tinh đi, Lam Tuyết Tinh!” Ta đánh nhịp xác định.
“Gì? Lam — Tuyết Tinh? Vì sao?” A Lăng choáng váng, nói cũng nói không thành câu.
“A Lăng.” Ta ôm chặt hắn, cùng ôm với cả nữ nhi. “Ta đã sớm quyết định, nếu sinh nữ nhi, sẽ họ Lam.”
Ta ngăn a Lăng đang định nói chuyện lại, tiếp tục nói: “Lần đó trong tộc Lam thị làm hơi quá đáng, các nàng sớm muộn gì sẽ gặp báo ứng, nhưng chàng không phải cảm thấy thật có lỗi với nương chàng sao? Hiện tại nữ nhi họ Lam, nhà chàng đã có người, nương chàng dưới cửu tuyền cũng sẽ vui vẻ.”
“Tứ nương –”
“A Lăng, đừng khóc, ta không ngại cái này, cùng lắm thì về sau chúng ta lại sinh, theo họ Liễu của ta là được.” Ta ôm lấy cha và con gái hai người bọn họ, toàn bộ thế giới đều ở trong lòng, thật sự rất thỏa mãn.
“Ừm, Tứ nương, gặp được nàng là phúc khí lớn nhất đời này của ta, ta hiện giờ thật thỏa mãn, ta là người hạnh phúc nhất trên đời này!”
Ta chỉ là ôm chặt bọn họ, nếu tất cả gặp phải trước kia, chỉ vì gặp chàng, ta cảm tạ vận mệnh, ta bằng lòng cõng trên lưng tất cả đau khổ.
“Tỷ, đệ có thể nhìn tiểu chất nữ không?” Ngũ lang mở hé cửa hỏi.
“Vào đi, chậm rãi mở cửa tiến vào, đừng mang theo gió lạnh vào, a Lăng không thể gặp gió.” Ta kéo kìm bọc lấy a Lăng thật chặt chẽ, kêu Ngũ lang tiến vào.
Ngũ lang tiến lại đây, nhìn tiểu chất nữ: “Thật nhỏ ha, tỷ.”
“Ngốc, vừa sinh xong đương nhiên là nhỏ.”
“Nào, kêu cậu.”
Ha ha, a Lăng cũng cười: “Tuyết nhi còn nhỏ, sẽ chưa biết gọi người.”
“Tỷ phu, là tiểu Tuyết nhi sao, thật là dễ nghe.” Ha ha…
“Tứ nương, Diệp đại nhân đến đây.” Lý Nhạc ở trong sân kêu một tiếng.
“Diệp đại nhân sao ngài tới rồi, có chuyện gì kêu người truyền lời là được.” Châm trà cho Diệp đại nhân, ta ngồi xuống với bà ấy.
“Nghe nói nhà ngươi sinh nữ nhi, đến xem.”
Ta kêu Ngũ lang vào nhà ôm con ra cho Diệp đại nhân xem, “Vừa lấy tên, Lam Tuyết Tinh.”
“Họ Lam?” Diệp đại nhân hơi trầm ngâm: “Không tồi, đây là lễ gặp mặt cho đứa nhỏ.” Một miếng ngọc xinh đẹp liền đeo trên cổ đứa nhỏ.
“Đại nhân, chúng ta không thể nhận.” Ta vội chối từ, vừa thấy cũng biết là thứ tốt.
“Nhận lấy đi, một chút tâm ý của ta, cũng là tâm ý của San nhi, dù sao hắn và các ngươi hợp ý như vậy.”
“Đại nhân có tin tức của Lan San sao?”
“Một chút cũng không có. Tứ nương, ta có thể gọi ngươi như vậy đi?”
Ta gật đầu, đương nhiên được rồi, ngài là quan, lại là trưởng bối.
“Ta từ quan.” Diệp đại nhân thật bình thản tự thuật: “Mấy ngày nữa ta sẽ trở về quê nhà ở Thái thành.”
“Đại nhân ngài –”
Diệp đại nhân khoát tay, tiếp tục nói: “Ta đã sớm muốn từ quan rồi, vừa mới phê xuống. Ta vì chính mình, cũng vì tốt cho San nhi.” Diệp đại nhân nhìn thoáng qua Diệp Hồng, gật gật đầu. Lại nói: “Tứ nương, Diệp Hồng muốn lưu lại, hắn nghĩ lỡ như ngày nào đó công tử quay về, cũng sẽ có người nghênh đón hắn.”
“Cũng đúng.” Ta gật đầu: “Nhưng hắn một nam tử độc thân, không tốt lắm đâu?”
“Liễu tiểu thư, ta muốn ở trong tiệm nhà ngươi, bình thường hỗ trợ cho các ngươi, cũng ở nhà các ngươi, được không?” Lúc này là Diệp Hồng tự mình cướp lời.
Ta ngẫm nghĩ, nhìn ánh mắt chờ mong của Ngũ lang, quên đi, không phải thêm miệng ăn thôi sao, hơn nữa đều có quan hệ tốt như vậy. “Được rồi, chỉ có điều không có phòng, ngươi và Ngũ lang
chen chúc chen chúc trong một gian được không?”
“Không thành vấn đề!” Diệp Hồng và Ngũ lang nhất tề đáp.
Cứ như vậy, Diệp Hồng ở lại đây. Ta sai người báo hỉ cho dì cả cùng nhà dì hai, công việc trong cửa tiệm giống như trước ném cho Lý Nhạc, Ngũ lang và Diệp Hồng. Ta chuyên tâm hầu hạ a Lăng ở cữ, mỗi ngày hầm canh cá thúc sữa, sữa của a Lăng mặc dù không nhiều lắm, cho nữ nhi ăn no cũng dư dả; lại có canh gà, bồi bổ a Lăng càng thêm đẫy đà, nhìn mà khiến ta đây muốn vươn ma trảo, thật nhịn hỏng ta.
Dì cả mang theo dượng tự mình đến nhìn, ôm cháu gái vui vẻ không buông tay, tuy rằng chính bà cũng sớm ẵm cháu gái, vẫn còn thích đứa nhỏ như vậy. Dì hai cũng phái người đưa tới hạ lễ, hiện giờ hai dì đều không để ý thân phận a Lăng, nhìn chung là chuyện tốt, tuy rằng ta cũng không để ý ánh mắt của người khác, nhưng vẫn hi vọng a Lăng có thể càng vui vẻ hơn một chút. Đứa nhỏ này thật tham ăn, vừa kịp lễ mừng năm mới, chỉ có điều a Lăng không thể ra khỏi phòng, chúng ta định đơn giản trôi qua đi.
Lý Nhạc cũng sớm về nhà, chúng ta dứt khoát đóng cửa tiệm, xin miễn tất cả có qua có lại, cùng Diệp Hồng qua năm mới vô cùng náo nhiệt.
A Lăng đếm từng ngày, cuối cùng tới ngày lễ trăng tròn của Tuyết nhi, hắn cuối cùng có thể xuống giường, tắm rửa.
Nhìn a Lăng tắm hết vài thùng nước, ha ha, chết cười ta, nhưng lại sợ hắn cảm lạnh, dù sao thời tiết vẫn còn rất lạnh. Đành phải tự mình động thủ, không để ý phản kháng của hắn, liền ôm người ra, lau khô sạch sẽ, nhét vào trong chăn ôm.
“A Lăng, thật sạch sẽ, cũng thơm ngào ngạt.”
“Nhưng vẫn cảm thấy rất bẩn.”
“Đó là ảo giác, thật sự tốt rồi.” Ta cũng biết, một tháng không dính nước quả thật làm cho người ta hỏng mất, thật đúng là tốt rồi. “Tiệc đầy tháng của Tuyết nhi cần phải tổ chức, tuy nói chỉ mời vài người, nhưng vẫn phải chuẩn bị một chút. Một lát nữa dì cả sẽ đến đây, còn có nhà Lý Nhạc cũng tới. Lại có hàng xóm hai bên đưa chút trứng gà đỏ gì đó.”
Nhịn kích động trong lòng xuống, ta mặc quần áo tử tế cho a Lăng. “Mau ra đây đi, thật sự được rồi.”
“A, được rồi.” A Lăng mặt đỏ hồng gật đầu, chọc ta đây lại sắc tâm nổi lên, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống, chờ xem, chàng được lắm!
“Dì cả đến đây a, dượng, tỷ tỷ, tỷ phu, nào, đến ngồi.” Ta nhiệt tình kêu, a Lăng cũng ôm nữ nhi đi theo.
Một đám nhìn đứa nhỏ, đều khen lớn lên không tệ, thông minh nhiệt tình cái gì.
Ha ha, cũng không nhìn xem là đứa nhỏ của ai, có thể không tốt sao?
“Tứ nương, ta tới.” Thật xa chỉ nghe thấy âm thanh của Lý Nhạc.
“Đại nương, đại thúc hai người cũng tới, mau vào ngồi.” Lý đại nương cũng tới. Lý Hân ra ngoài thi khoa cử, vài năm không tin tức, đích thị là định áo gấm về nhà đi.
Thu chút lễ gặp mặt. Ta thấy mọi người đã đến, liền mở bàn.
Bàn trong cửa tiệm hai cái ghép làm một cái, ngồi đầy một vòng, ngươi một ly ta một ly liền bắt đầu uống.
Ban đêm, a Lăng cho nữ nhi ăn xong rồi, cởi quần áo ra chuẩn bị ngủ.
Còn sớm đi? Ta nhưng không buồn ngủ chút nào.
“A Lăng, chàng buồn ngủ sao?”
“Ưm, có chút, Tuyết nhi hơi náo loạn chút, ta cũng mệt mỏi, a — a” A Lăng che miệng đánh cái ngáp.
“A Lăng –” Ta để nữ nhi sang bên, đưa tay cởi quần áo a Lăng ra.
“Ta muốn chàng, ta đã nhịn một năm.”
“Nào có một năm? A, nàng buông tay, Tuyết nhi ở đây.”
“Con bé đang ngủ.” Dê béo đến miệng sao có thể buông tha? Không ăn thì uổng phí, thằng ngốc mới không ăn!
“Ô oa –” Ta choáng váng, cục nợ này, lại phá hư chuyện tốt của ta!
“Mau buông ta ra, Tuyết nhi khóc, nhất định là đói bụng.” A Lăng đẩy ra ta, nghiêng người liền bò dậy.
“Vừa ăn rồi, nào sẽ đói?” Ta buồn bực.
“Đó là đi tiểu.” A Lăng vừa nhìn, quả nhiên đi tiểu, thay tã, lại dụ dỗ ngủ, mới lại nặng nề chui vào trong lòng ta. Vậy, cứ tiếp tục đi! Người nào đó ăn no cảm thấy mỹ mãn ôm phu lang nhà mình sớm mệt ngủ, híp mắt — ngủ.