Đến cuối tháng tư, tuyết trong rừng vẫn còn chưa hoàn toàn tan hết, thỉnh thoảng vẫn sẽ có tuyết rơi, nhưng băng trong dòng sông thì đã tan rồi.
Hà Điền lại một lần nữa chèo thuyền ra sông.
Dịch Huyền ngồi ở đầu bên kia của chiếc thuyền nhỏ, anh nhìn vào dòng nước xoáy ngay bên cạnh, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn chằm chằm vào dòng sông khiến Dịch Huyền cảm thấy càng thêm choáng váng, nhưng nhìn vào sắc mặt vẫn rất bình thường của Hà Điền, làm sao anh có thể yếu thế được kia chứ?!
Hà Điền nhận ra Dịch Huyền đang khó chịu, nhưng lúc này thuyền đã ra đến giữa sông nên chỉ có thể đợi thả lưới xong rồi thì họ mới quay trở lại vào bờ được.
Cô thả góc lưới đánh cá nơi có buộc vật nặng xuống, kéo về phía bờ khoảng 5 mét rồi lại thả nửa lưới còn lại xuống.
Vật nặng chìm xuống đáy, lưới đánh cá thả trôi ngổn ngang giữa sông, đợi ba bốn ngày sau vớt lên, trong lưới đã có thu hoạch.
Sau khi sông băng tan, các lái buôn sẽ sớm đi thuyền đến dưới núi để trao đổi hàng hóa với thợ săn.
Còn một tuần nữa, chợ xuân sẽ mở ra.
Dịch Huyền nhìn chằm chằm vào dòng sông không ngừng chảy xiết, thẩn thờ xuất thần.
Phải một lúc sau anh mới để ý thấy Hà Điền chèo thuyền tiến vào một nhánh sông.
Dòng nước ở đây dịu hơn rất nhiều, nếu không nhìn kỹ, sẽ khó có thể nhìn thấy dòng sông đang chảy.
Màu nước của khúc sông này khác với mặt nước rộng và chảy xiết vừa rồi, nước ở đây có màu xanh thẫm, còn nước trên mặt sông vừa rồi gần như có màu xanh xám.
Sau mười phút chèo dọc theo dòng sông, mặt sông rộng hơn, nhưng dòng nước không tăng tốc, độ sâu của sông cũng trở nên nông hơn, đại khái chỉ sâu đến thắt lưng.
Thuyền trôi ở trên mặt nước, dựa vào mạn thuyền có thể nhìn thấy trong lớp bùn dưới đáy sông liên tục nổi lên những bong bóng nhỏ.
Mùa xuân bên bờ sông đến sớm hơn những nơi khác, chỉ trong vòng vài tuần, cây cỏ hai bên sông đã lấy lại được sức sống, chúng chuyển từ màu nâu khô sang màu vàng dịu rồi lại sang xanh vàng, có một số cây cỏ rủ vào trong nước, nhìn từ xa là một mảnh trong xanh mơn mởn, hòa vào nước sông, như thể có ai đó đã đổ màu nước xanh dọc theo dòng nước, chúng tan ra, đậm nhạt đẹp mắt.
Hà Điền lấy từ trên thuyền ra một vài chiếc lồng sau đó nhẹ nhàng thả chúng vào bên bờ sông nơi có nhiều bèo.
Chiếc lồng này được chế tạo rất đơn giản, cô dùng ba thanh tre tạo thành ba hình tròn rồi dùng lưới bao quanh chúng lại, khi đặt phẳng trên mặt đất nó sẽ có hình tròn, còn sau khi thả xuống nước, lưới và thanh tre sẽ bung ra thành hình trụ tròn, dưới đáy lưới đặt một viên đá hoặc một miếng ngói để cố định lồng lưới ở đáy sông, đầu kia thì cột dây thừng cố định vào cành cây trên bờ.
Đặt lồng ở đây vài ngày, cá sẽ tự động bơi vào, lấy đây làm nơi ở, những con cá khác nhìn thấy cũng nghĩ đây là nơi an toàn, cùng nhau bơi vào.
Tới lúc Hà Điền nhấc chiếc lồng này lên, một mẻ tóm gọn.
Tuy nhiên, Hà Điền dự định đợi một hoặc hai tuần sau mới quay trở lại nhấc lưới lên.
Bởi vì khi đó, các loại cá di cư sẽ lần lượt kéo đến, con nào con nấy mập mạp, trong bụng đều là trứng.
Sau khi thả lưới đánh cá xong, Hà Điền và Dịch Huyền chèo thuyền trở về, trên đường đi, Dịch Huyền nhìn thấy rất nhiều bông hoa màu vàng nhạt nở ở mép một khúc sông.
Đây là loài hoa đầu tiên mà họ nhìn thấy trong mùa xuân này.
Hà Điền rất ngạc nhiên: "Đó là hoa kim anh, ăn rất ngon."
Họ chèo thuyền ngược những cây nước nở hoa ấy.
Hoa kim anh là cái tên mà bà Hà Điền đã nói với cô, cô không biết tên khoa học của loài thực vật thủy sinh này, cũng không tìm thấy trong sách.
Tất nhiên là Dịch Huyền cũng không biết đây là hoa gì, chỉ thấy hình dạng của loài hoa này giống như một cái tách nhỏ, có kích thước bằng quả óc chó, cánh hoa ở gần nhị hoa có màu vàng kim óng ánh, còn xung quanh thì có màu hơi hồng.
Hà Điền cột một cái giỏ nhỏ to hơn cái chén một chút quanh eo mình, chỉ có như vậy cô mới có thể hái hoa bằng cả hai tay được.
Dịch Huyền cũng hái một bông hoa đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, có mùi thơm thoang thoảng, anh không đoán được Hà Điền sẽ ăn hoa này như thế nào.
Chỉ thấy hai bàn tay của Hà Điền thoăn thoắt trong bụi cỏ, cô chỉ chọn những nụ sắp nở, chẳng mấy chốc đã có khoảng hai mươi bông trong giỏ nhỏ.
"Nhiêu đây là đủ rồi." Hà Điền đậy nắp giỏ nhỏ lại, đặt lên trên thuyền: "Hoa này chỉ có thể ăn khi còn tươi."
Lưới đánh cá đã thả xong, nhưng Hà Điền không muốn về nhà, cô tiếp tục chèo thuyền, loanh quanh trên các nhánh sông trong rừng.
Vào thời điểm này, các cô gái ở các thành phố ấm áp phía Nam có thể đã mặc những bộ quần áo mùa xuân mỏng manh lộ ra chiếc cổ mảnh mai và cổ tay trắng nõn.
Còn ở trong rừng, Hà Điền và Dịch Huyền vẫn còn mặc áo bông mỏng, nhưng đối với những người yêu mùa xuân, dù sống ở đâu cũng đều như nhau cả.
Khi đi qua một nhánh sông bên cạnh đầm lầy, Dịch Huyền nhìn thấy một ổ trứng màu trắng xanh ẩn dưới cỏ gần bờ!
Anh khẽ kêu lên "A", nhưng khi thấy Hà Điền làm động tác "đừng lên tiếng" thì vội bịt miệng lại.
Nhìn thấy Hà Điền cười với mình, anh không khỏi ảo não, là vì anh thật sự cảm thấy rất mới lạ mà! Nhìn đi, lại để cho cô ấy chê cười rồi!
Hà Điền nhìn cái miệng hình tam giác của Dịch Huyền, không khỏi mỉm cười vươn tay ra xoa đầu anh.
Dịch Huyền nhìn cô, khuôn mặt lập tức nóng lên, anh nhanh chóng cảnh cáo bản thân, đừng như vậy! Phải bình tĩnh! Phải điềm nhiên như không có chuyện gì! Chứ cứ động một chút là đỏ mặt thì còn ra thể thống gì nữa!
Cho dù trong lòng không ngừng gào thét, Dịch Huyền vẫn biết rằng mặt của mình càng lúc càng đỏ hơn, tim cũng đập thình thịch, anh chỉ có thể tiếp tục mím chặt môi, ngồi im re.
Sau đó, anh chợt nghĩ, sao mình lại cứ ngồi im như vậy? Bộ dạng này của anh không phải rất giống một con chó con đang chờ đợi chủ nhân xoa đầu của mình hay sao? Không được! Không thể như thế này được!
Mình...!Mình phải làm gì đây? Có nên xoa lại đầu cô ấy không? Xoa đầu lẫn nhau sẽ không giống với việc chủ nhân xoa đầu của chó! Đúng, nên như vậy! Thật ra thì ngay từ lúc cô bắt đầu xoa đầu anh thì anh nên làm điều này mới phải!
Nhưng không ngờ, anh vừa đưa tay ra, Hà Điền đã xoay người, chồm vào ổ và nhặt lên hai quả trứng.
Hà Điền quay đầu lại, thấy Dịch Huyền đang đưa tay ra, cô ngạc nhiên, đặt một quả trứng vào tay anh.
Sau đó, cô cười híp mắt, nói: "Nhìn này, trứng vẫn còn độ ấm đó.
Đây có thể là trứng vịt vừa mới đẻ, đi thôi, nó sẽ không phát hiện ra trứng bị thiếu đâu."
Ổ vịt nổi trên mặt nước, được xây bằng những cành cây nhỏ và nhiều loại cỏ trên bờ, ở nơi nước chảy chậm, ẩn hiện dưới những đám lá cỏ rủ trên mặt sông.
Trong chiếc ổ này có chín quả trứng, bây giờ còn lại bảy quả, thoạt nhìn vẫn còn rất đầy đủ.
Hà Điền vừa chèo thuyền, vừa dặn Dịch Huyền ngắt một số loại cỏ dại dưới nước, gom chúng lại với nhau rồi cho trứng vào bên trong để tránh làm vỡ.
Dịch Huyền dứt khoát để cho cô làm, còn mình thì cầm lấy hai mái chèo tiếp tục chèo theo sự chỉ dẫn của cô.
Hà Điền ngắt một nắm cỏ dài rồi nhanh chóng kết thành một chiếc rổ nhỏ, chiếc rổ rất sơ sài nhưng Dịch Huyền vẫn rất thích nó, anh bỏ hai quả trứng vào rồi đặt chiếc rổ lên đùi mình, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Màu cỏ xanh phản chiếu khiến những quả trứng trắng cũng pha chút xanh xanh.
Khúc sông này có rất nhiều vịt sinh sống, bọn họ lại phát hiện thêm vài ổ trứng nữa.
Mỗi lần Hà Điền chỉ lấy một hoặc hai trứng mà thôi.
Có lần, họ bắt gặp một con vịt đang nằm trong ổ ấp trứng, nhìn thấy họ, nó hơi hoảng sợ, vươn chiếc cổ đen ngòm và ngửa cái đầu có chiếc mào màu đỏ ra, nhưng thấy hai người nhanh chóng lướt qua, nó lại ngồi xuống trên trứng của mình.
Không chỉ có vịt mà một số loài thủy cầm khác cũng làm tổ và đẻ trứng tại đây.
Dịch Huyền tìm thấy một vài ổ trứng trong bãi cỏ trên bờ.
Những quả trứng này nhỏ hơn một chút so với trứng vịt, trên đó có một số đốm nâu.
Hà Điền nói chúng là trứng vịt mắt vàng.
Vịt mắt vàng thích đẻ trứng ở những bụi cỏ ven bờ.
Khi họ quay thuyền trở về, tổng cộng thu được hai ba chục quả trứng.
Nhiều trứng như thế này không thể mang về nhà bằng chiếc rổ rơm tạm bợ kia được.
Hà Điền đứng đợi ở bên bờ, Dịch Huyền chạy về nhà lấy một cái giỏ tre, còn lót thêm một lớp cỏ khô, cẩn thận chuyển trứng vào.
Hà Điền cột thuyền vào một gốc cây trên bờ, từ trên thuyền nhảy xuống, cười nói: "Hôm nay được ăn ngon rồi."
Trứng của các loài chim cũng là một trong những thức ăn ngon được mùa xuân ban tặng.
Hà Điền cắt củ cải muối thành hạt lựu nhỏ,