Thời tiết ngày một nóng lên, thời gian nắng ngày càng dài, Hà Điền và Dịch Huyền cũng càng ngày càng bận rộn.
Đối với người nông dân, họ chỉ cần chăm sóc cây trồng trên ruộng của họ là được, nhưng đối với những người thợ săn trên núi, ngoài việc chăm sóc đất đai của mình, họ còn phải nắm bắt thời gian đi săn.
Bởi đến mùa đông lạnh giá, nếu thiếu đồ ăn chứa chất đạm thì khó có thể cân bằng được dinh dưỡng.
Mỗi buổi sáng, sau khi Hà Điền và Dịch Huyền tưới nước cho cây trồng xong, họ sẽ mang Lúa Mì và Gạo chèo thuyền đi đến các nhánh sông, hồ và đầm lầy gần nhà.
Lúa Mì và hai người chủ ngồi trên thuyền, còn Gạo thì được cột ở phía sau thuyền và bơi theo họ.
Khi đến nơi, bọn họ lên bờ, trước tiên thả Gạo tự do đi kiếm ăn trong khu rừng gần đó, sau đó tìm một nơi thích hợp để làm nơi ẩn nấp.
Hà Điền và Dịch Huyền khoác trên mình áo khoác màu xanh nâu và đội một chiếc mũ làm bằng cành liễu trên đầu, cùng Lúa Mì ngồi ở trong liếp che.
Và rồi một đàn vịt trời và ngỗng trời bay qua, sau khi bắn vài phát, Hà Điền ra lệnh cho Lúa Mì nhảy ra và tóm lấy con mồi, sau đó ngậm nó trở về.
Sau hai lần dạy dỗ, Lúa Mì hiểu ra, khi một con vịt trời lại rơi xuống, Hà Điền vẫy tay, nó nhảy ra khỏi liếp che và chạy đi tha con mồi về.
Lần này Hà Điền không để Dịch Huyền bắn, cô cầm lấy súng bắn trúng một con vịt trời, nó rơi xuống bụi cỏ trước liếp che khoảng mười mét.
Lúa Mì vẫn còn nhỏ, khi nó nhảy vào bụi cỏ, vì chiều cao của cỏ cao hơn nó một chút nên chỉ có thể nhìn thấy một cái đuôi nhỏ ngoắc qua ngoắc lại.
Một lúc sau, sóng cỏ tách ra, nó mang theo bộ mặt ngốc xít vụng về kéo theo một con vịt to béo chạy về.
Mặc dù vẻ mặt của chú chó nhỏ có vẻ nghiêm nghị đấy, thế nhưng bộ dáng thì trông rất buồn cười.
Khi Lúa Mì quay về, Hà Điền ngay lập tức vỗ đầu nó để động viên, sau đó cho nó ăn đồ ăn ngon.
Lần sau, con vịt bị Hà Điền bắn trúng rơi xuống xa thêm một đoạn nữa, cách chỗ họ khoảng 20m, Lúa Mì tuân theo hiệu lệnh, lại kéo con vịt to béo về.
Những lời động viên và khen thưởng của Hà Điền rất bình thường, nhưng Dịch Huyền thì lại đặc biệt khoa trương hơn.
Anh sẽ dùng hai tay nâng hai nách của Lúa Mì, đưa nó lên cao, rồi chu môi và dùng giọng điệu kỳ quái để cường điệu hỏi: "Úi chà, ai là chú chó đáng yêu nhất trên thế giới này vậy kìa? Là Lúa Mì! Là Lúa Mì đó! Còn là chú chó con thông minh nhất nữa này!" Sau khi giơ lên cao vài lần, anh hạ Lúa Mì xuống một chút, áp đầu mình lên đầu Lúa Mì, lại xoa xoa lung tung trên người nó rồi mới ngừng lại.
Lúa Mì bị anh làm cho rất phấn khích, sủa gâu gâu, đuôi chó quẫy mạnh trong không khí, đặt xuống đất rồi mà cái mông vẫn không khác gì động cơ điện cứ lắc lư mãi, thể hiện tình yêu của mình với Dịch Huyền.
Ngoài nâng lên cao để thể hiện sự yêu thích của mình, Dịch Huyền còn thích ôm Lúa Mì đặt ở trên đùi để chơi.
Nhất là buổi tối ngồi bên lửa trại hoặc bên bếp lửa, Lúa Mì buồn ngủ, nhìn thấy cái đầu nhỏ càng lúc càng gục xuống có chút khó giữ được uy nghiêm của chó săn, Dịch Huyền sẽ ôm nó lên, đặt trên đầu gối rồi lật ngược nó lại để bụng nó ngửa lên trời, sau đó kéo hai chân trước của nó lên làm tư thế đầu hàng, lúc thì gãi gãi lỗ tai, lúc thì vuốt vuốt cái đuôi.
Trước đây, Hà Điền chỉ nghĩ họ quá buồn nôn và có phần thú vị, nhưng hôm nay là đang huấn luyện chó săn, nhìn thấy hành vi này lại cảm thấy không thể chấp nhận được.
Khi Lúa Mì trở lại với con vịt to béo, Hà Điền ngăn Dịch Huyền lại: "Nó là một con chó làm việc, không phải Chihuahua, không thể làm vậy được!"
Dịch Huyền mím môi: "Làm vậy là làm sao?"
Hà Điền lắc đầu, học giọng điệu của Dịch Huyền: "Bé dễ thương, đáng yêu, cưng cưng ~ không thể như vậy!"
Cô nghiêm mặt, Dịch Huyền bĩu môi hừ một tiếng.
Sau khi Lúa Mì trở về, ngay khi đặt vịt xuống, Dịch Huyền liền ngồi xổm xuống sờ đầu nó, vừa sờ vừa lẩm bẩm.
Hà Điền cau mày: "Cô đang nói gì vậy?"
Dịch Huyền hơi nhướng mày: "Cô không nghe được, nhưng Lúa Mì có thể nghe là được rồi."
Hà Điền trợn mắt.
Có sự khác biệt rõ ràng giữa Hà Điền và Dịch Huyền về phương pháp nuôi dạy Lúa Mì.
Dịch Huyền cho rằng đây là giai đoạn đáng yêu của Lúa Mì.
Chờ nó lớn lên, làm sao còn giống như món đồ chơi nhồi bông như bây giờ nữa.
Nhưng Hà Điền thì cho rằng phẩm chất quan trọng nhất của chó săn và chó ngao là sự điềm tĩnh và điềm đạm.
Cứ chiều như vậy thì nó sẽ hư mất.
Bây giờ nó còn nhỏ, nhảy lên đùi quẫy đuôi này nọ đương nhiên là đáng yêu rồi, nhưng đến khi nó lớn, chẳng lẽ cũng để nó nhảy vào lòng chủ để làm nũng như vậy? Không ra làm sao cả!
Lúa Mì lại chạy ra ngoài để kéo con mồi về.
Lần này, Hà Điền cố tình để vịt rơi xuống giữa ao, Lúa Mì chạy đến mép nước, dũng cảm nhảy vào, bơi tới, tóm cổ con mồi rồi kéo vào bờ.
Hà Điền tranh thủ lúc này nói với Dịch Huyền: "Lúa Mì sắp được nửa tuổi rồi, mấy con chó đực nhỏ cỡ nó mỗi lần đi tiểu đều giơ chân lên, nhưng nó thì vẫn cứ ngồi tiểu.
Cô muốn nó cảm thấy mình vẫn còn là một con chó con, sau này lớn lên cứ ngồi tiểu như vậy thì làm sao bây giờ?"
Không biết Dịch Huyền đang nghĩ đến cái gì, sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn có chút tức giận, dáng vẻ có chút khác với tức giận bình thường, trong lòng Hà Điền có hơi lo, nhưng sau đó trong ánh mắt anh lại hiện lên ý cười, khóe miệng có chút cong lên, lại nhìn Hà Điền, rồi quay mặt sang một bên, nhẹ giọng nói: "Khụ, tôi biết rồi."
Hà Điền ngây người nhìn Dịch Huyền đang cau mày mỉm cười, thầm nghĩ, chẳng trách ai cũng nói người đẹp nào cũng đều tính khí thất thường...
Lúc này, Dịch Huyền quay mặt lại, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Hà Điền đang hé mở, ngây người nhìn mình, tim anh bỗng đập nhanh vài nhịp, trái tim như trở thành một con thú nhỏ có bộ lông mềm mại khiến lồng ngực ngứa ngáy, anh gần như không kìm được, muốn kéo Hà Điền vào lòng, thân mật giống như Lúa Mì vậy.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể tưởng tượng ở trong đầu mà thôi.
Khi quyết tâm quay trở về, suốt dọc đường Dịch Huyền đều nghĩ đến việc khi gặp lại Hà Điền, không đợi cô mở miệng nói bất cứ điều gì, anh sẽ ngay lập tức nói thật cho cô biết: Tôi không phải là con gái, tôi là một thằng con trai!
Nhưng sau đó thì sao? Liệu Hà Điền có xa lánh anh không?
Lúc đầu, cô thu nhận và chăm sóc anh là vì cô cảm thấy người đồng giới không phải là mối đe dọa đối với mình.
Vậy thì...!Liệu sau khi biết anh là đàn ông, cô sẽ vui vẻ chấp nhận và thân thiết với anh hơn chứ?
Dịch Huyền không chắc.
Ở nơi mà Hà Điền lớn lên, mọi người chỉ có một tiêu chuẩn thẩm mỹ dành cho nam giới: Oai phong và dũng mãnh.
Đối với tiêu chuẩn này, chắc anh chỉ chiếm được một chữ "Dũng" mà thôi.
Nếu anh thẳng thắn bày tỏ rồi, nhưng mẫu người mà Hà Điền thích không phải là mẫu người giống anh thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh còn muốn ở lì lại nhà cô không đi?
Vì vậy, sau khi quay lại, Dịch Huyền luôn ở trong tình trạng phiền muộn, có đôi khi anh sẽ nhân một chút cơ hội mà bộc phát sự nóng nảy, kiếm chuyện này nọ, hoặc là cố tình trêu chọc, và rồi Hà Điền sẽ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng an ủi anh, có lúc cô còn chủ động ôm và lay anh, làm nũng như một đứa trẻ.
Những lúc