Đã có bầy vịt con này, thức ăn thừa trong nhà, xương cá, vỏ tôm này nọ đều được tận dụng triệt để.
Trước đây, muốn xử lý những thứ này thì có phần hơi rắc rối.
Thông thường chúng có thể được làm thành phân bón, nhưng mùi của xương cá thối rữa sẽ thu hút các loài động vật tìm đến, dù chúng được chôn dưới đất hay trong hộp gỗ thì những con vật kiếm ăn đó vẫn có thể tìm thấy, với những móng vuốt nhỏ sắc nhọn, chúng sẽ moi móc đồ thừa ra, khiến sân nhà trở nên lộn xộn và bốc mùi, vì vậy, dù rất tiếc nhưng Hà Điền vẫn sẽ ném những mẩu xương thừa này xuống sông và để nước sông cuốn trôi chúng đi.
Bây giờ thì bớt rắc rối hơn nhiều.
Cô có một cái máy dùng để đập quả thông, ban đầu dùng để ép hạt thông ra khỏi quả, giờ cô ném phần đầu và đuôi của xương cá, nội tạng, vỏ tôm và lá cỏ non vào nghiền, chúng liền thành thức ăn gia súc.
Đại khái là được ăn uống đầy đủ, mỗi ngày đều ăn thức ăn có nhiều chất đạm, đậu nành này nọ, chỉ sau mấy tuần mà vịt con đã lớn hơn thấy rõ.
Hà Điền và Dịch Huyền chặt một số cây tre về, chẻ chúng thành những dải tre dày bằng ngón tay rồi cột chúng thành hình chữ nhật cao một mét, rộng một mét rưỡi.
Họ làm vài tấm như vậy, dùng dây cột hai tấm, ghép bốn hoặc sáu tấm lại với nhau, dựng trên bãi đất trống, làm thành hàng rào.
Thứ này rất dễ dàng mang theo và có thể kiểm soát được kích thước lớn nhỏ.
Khi trồng trọt, họ đem vài tấm rào tre này đặt ở bên bờ, lùa vịt con vào, bắt mấy con giun đất, cắt cỏ dại, lá mục rồi ném vào bờ rào, cạc cạc cạc, gọi vịt vào.
Sau vài lần huấn luyện, Lúa Mì đã có thể lùa đàn vịt con này vào hàng rào một cách thuần thục.
Mỗi khi Hà Điền và Dịch Huyền đóng hàng rào lại, Lúa Mì lại tự hào ngồi dưới đất, ngẩng đầu chờ đợi những lời khen ngợi.
Lúc này Dịch Huyền sẽ lại chứng nào tật nấy nâng Lúa Mì lên cao, đương nhiên cũng không tránh khỏi việc xoa đầu, đồng thời còn kỳ quái lẩm bẩm: "Đến mà xem chú chó con thông minh nhất trên đời này này!"
Mỗi lúc như vậy, Hà Điền đều nghĩ, thảo nào cổ của cô bị ngứa, Lúa Mì có bọ chét, cô làm vậy, nó không lây cho cô mới lạ?!
Vịt con lớn rất nhanh, trừ con bị Lúa Mì vô tình làm chết lúc đầu ra thì những con còn lại đều còn sống cả, ngay cả những con yếu hơn lúc trước, cân nặng và trạng thái tranh giành thức ăn cũng đã dần theo kịp tập thể.
Dịch Huyền đã tự tin lên rất nhiều, anh lại đưa ra đề xuất muốn bắt một số thỏ về nuôi.
"Thỏ rất dễ nuôi.
Chúng ta có thể cho chúng ăn cỏ dại.
Chúng cũng lớn rất nhanh, chỉ cần ba bốn tháng là đã có thể làm thịt rồi! Hơn nữa chúng cũng có thể giúp chúng ta làm sạch cỏ! Cô nhìn khu đất đối diện với con suối đi, có thấy nhiều dây sàn sạt không? Những dây leo có lá đầy răng cưa ở rìa kia là thức ăn ưa thích của thỏ đấy.
Bắt bọn nó lại nhốt vào khoảng đất đó, không cần làm cỏ, sau vài ngày là chúng sẽ ăn sạch hết thôi! Sau đó chúng ta có thể đào một cái ao!"
Không biết vì sao mà anh chàng này lại chấp mê với việc đào ao như vậy.
Nhưng mà, thỏ con không dễ bắt như vịt con.
Mùa xuân là mùa thỏ sinh sôi nảy nở, đâu đâu cũng thấy thỏ rừng.
Có thể nhìn thấy chúng ở khắp mọi nơi trong đầm lầy, vùng đất ngập nước với nhiều thực vật nước, suối trên núi, trong rừng rậm, và thậm chí trên những tảng đá trên bãi sông.
Nhưng những bà mẹ thỏ rất thận trọng.
Chúng giấu những con thỏ con trong các hang hoặc làm ổ trong các khe đá.
Bằng cách này, chúng có thể tránh được móng vuốt của cáo và chim săn mồi.
Nếu là trước kia thì Hà Điền nhất định sẽ nói, muốn bắt thỏ hả? Thôi đừng nghĩ đến thì hơn.
Nhưng bây giờ có Lúa Mì, mọi thứ đã khác.
Đối với một con chó săn, thỏ là con mồi bẩm sinh của nó.
Hà Điền vẫn nhớ khi Lúa còn nhỏ, lần đầu tiên nó đi săn mà không cần sự chỉ dẫn nào, đuổi theo sát con thỏ từ bãi cỏ cho đến tận vào hang.
Nó ngậm con thỏ trong miệng, chưa kịp đưa cho chủ thì vì quá thích thú mà đã không ngừng vung vẩy cái đầu, con thỏ tội nghiệp cứ bị lung lay như thế kia, phần thịt giữa cổ bị hàm răng sắc nhọn của con chó săn làm cho nát bấy, chết rất thê thảm.
Những gì người chủ muốn huấn luyện chó săn không phải là cách bắt thỏ rừng mà là khả năng giữ bình tĩnh khi chúng nhìn thấy hoặc ngay cả khi chúng đang ngậm con mồi.
Trước khi đi bắt thỏ con, Hà Điền lại lấy da thỏ ra.
Miếng da thỏ này là miếng mà Lúa Mì đã gậm dính đầy nước miếng khi cô mang nó về nhà, và cũng là món đồ chơi yêu thích của nó.
Thường thì khi Dịch Huyền không có gì làm, anh sẽ cầm da thỏ để trêu chọc Lúa Mì, dụ nó cắn da thỏ, hạ thấp người, chổng mông lên rồi lắc tới lắc lui gầm gừ.
Dịch Huyền nói rất có lý lẽ, anh làm vậy là để giúp Lúa Mì rèn luyện lực cắn.
Sáng sớm hôm nay, Hà Điền mang Lúa Mì đến bãi đất trống, cô cắt đuôi thỏ, cột vào một viên đá rồi ném xuống cỏ, Lúa Mì lập tức lao theo.
Nhưng cô chủ lại lập tức ra lệnh: "Ngồi xuống!"
Lúa Mì rên ư ử, không tình nguyện, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Nó nhìn chằm chằm vào bãi cỏ nơi cái đuôi của con thỏ biến mất không chớp mắt, cái đuôi không ngừng gõ xuống đất.
Chờ nó duy trì trạng thái hưng phấn nhưng vẫn giữ tập trung này mấy chục giây, Hà Điền lại ra lệnh: "Đi!"
Lúc này Lúa Mì hiểu rằng chiếc đuôi của con thỏ không còn là đồ chơi của nó nữa mà là con mồi mà cô chủ muốn.
Nó nhảy ra như một mũi tên, chui vào bụi cỏ rồi nhanh chóng ngậm cái đuôi thỏ chạy về, đặt dưới chân cô chủ rồi ngóc đầu dậy chờ chỉ thị tiếp theo.
Hà Điền vỗ nhẹ vào bên chân cô, Lúa Mì vội vàng chạy đến cạnh chân cô ngồi thẳng lưng lên.
Sau khi lặp lại bài huấn luyện vài lần, Hà Điền nói với Dịch Huyền: "Được rồi.
Bắt đầu thực chiến thôi."
Họ chèo thuyền đến một vùng đất ẩm ướt giữa hai hồ nước.
Ở đây không có cây thủy sinh cao như lau sậy, cỏ cao nhất cũng chỉ cao đến đùi, và một số cây bụi thấp.
Có nhiều ổ thủy cầm ẩn trong cỏ, và tất nhiên là có cả thỏ.
Vài ngày trước Hà Điền đi ngang qua đây nhặt trứng đã nhìn thấy dấu vết của cáo.
Vùng đất ngập nước này là nhà hàng buffe của cáo.
Trứng của thủy cầm, chim non không biết bay và thỏ, tất cả đều nằm trong thực đơn của nó.
Nếu ở đây có cáo, vậy thì có thể khẳng định cũng có không ít thỏ.
Hà Điền nhảy lên bờ, Dịch Huyền đem thuyền cố định vào bờ, hai người mang theo Lúa Mì đi vào bụi cỏ.
Cô lại để cho Lúa Mì ngửi lại lông thỏ, vỗ vỗ đầu của nó: "Đi nào!"
Lúa Mì sủa vài tiếng rồi bắt đầu chạy vèo đi.
Nó chạy vài vòng rồi chạy về một hướng, Hà Điền và Dịch Huyền vẫn luôn theo sát ở phía sau.
Chú chó săn nho nhỏ này còn rất non kinh nghiệm, nó tìm thấy hang thỏ, sủa vào trong hang vài tiếng rồi dùng chân cào đất lên.
Đất và cỏ đều văng vào mắt của Lúa Mì, nó vươn móng vuốt cào vào mặt, xoay một vòng rồi rên lên.
Đất cát làm nó không thấy đường.
Hà Điền dùng nước trong ấm làm ướt khăn vải, rửa sạch cát ở mắt rồi vỗ nhẹ lên đầu nó để thể hiện sự an ủi, động viên.
Hà Điền lại một lần nữa chỉ huy Lúa Mì, nó chui vào hang, chỉ chốc lát sau đã tha ra một con thỏ con.
Con thỏ con này không lớn hơn một bàn tay bao nhiêu, nó sợ tới mức cuộn tròn lại không nhúc nhích gì, Dịch Huyền nhanh chóng bắt nó cho vào lồng tre.
Lúa Mì lại chạy vào trong hang và bắt được một con thỏ con nữa, nó chui ra chui vào mấy lần, nhưng không thành công.
Có vẻ như những con thỏ còn lại hoặc là chạy hoặc là trốn ở một nơi mà Lúa Mì không thể vào được.
Hai con thỏ con này có màu trắng xám, lông tơ bị nước bọt của Lúa Mì làm ướt nhẹp, dính thành cục, miệng mũi không ngừng chuyển động, hiển nhiên là đang rất sợ hãi.
Lúa Mì lại nhanh chóng tìm thấy một cái hang thỏ nữa, lần này, không đợi lệnh của Hà Điền, nó đã tự mình chui vào hang, chỉ trong chốc lát đã túm được ba con thỏ con.
"Đã đủ chưa?" Hà Điền nhìn những con thỏ con lông xù này, đột nhiên có chút không đành lòng.
Lúc bắt vịt con không hề có cảm giác như thế này.
"Có lẽ vì là loài động vật có vú nên chúng có thể khơi dậy sự đồng cảm của chúng ta nhiều hơn." Dịch Huyền không bị ảnh hưởng gì cả.
Tất nhiên rồi, bởi đây vốn là ý tưởng do anh đề ra mà.
"Lúc đi săn, cô sẽ không cảm thấy chúng đáng thương nữa."
Hà Điền nhìn những con thỏ trong lồng: "Nhưng bây giờ chúng ta muốn nuôi chúng mà, tự mình nuôi lớn, sau đó thì giết...!ăn thịt.
Ôi, dù