Thật ra tỉnh táo ngẫm lại thì, Hà Điền cảm thấy lúc trước Dịch Huyền cũng không hẳn là muốn lừa gạt cô.
Trốn lên trên núi, ai biết được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai? Sao có thể kể cho một người lạ hoàn cảnh của chính bản thân mình ngay từ đầu được kia chứ?
Về việc tại sao anh bỏ trốn, tại sao anh trốn trong núi, tại sao anh lại che mặt khi nhìn thấy lính canh của chủ thành, và tại sao khả năng giết người của anh lại giỏi như vậy?...!Dịch Huyền không chủ động nói, mà Hà Điền cũng không chủ động hỏi.
Hà Điền là một thợ săn, cô biết rằng khi săn một con nai, điểm yếu trên cơ thể của nó chính là ở trái tim.
Cô biết cách lột da nai hươu, thỏ, gà, vịt và các con mồi khác.
Đây là những điều mà cô đã được học từ khi mới sinh ra, và cũng rất quen thuộc.
Còn Dịch Huyền, rõ ràng là anh cũng đã học được cách giết người từ khi còn bé.
Đó là lý do tại sao anh có thể đâm chính xác lưỡi dao sắc bén vào khe hở giữa xương sườn của đối phương, góc của lưỡi dao hoàn toàn không bị cản trở bởi xương sườn, đi thẳng vào tim.
Chính vì như vậy, cho nên anh không thể thành thật nói hết tất cả với một người xa lạ ngay từ đầu.
Có khi còn nghĩ, cô đã nhận sai thì cứ sai luôn đi, sau này anh rời đi, nếu như có người lần theo dấu vết, cô cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến, cô gái xinh đẹp mà mình cứu được thật ra chính là một người đàn ông.
Hà Điền ngẩn người một lúc mới nhận ra xác của tên cướp không còn ở trong nhà nữa, cô hỏi Dịch Huyền: "Xác của chúng đâu?"
Dịch Huyền nói: "Tôi chất đống ở bên ngoài rồi.
Đợi cho mưa nhỏ hơn một chút rồi sẽ xử lý."
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn còn đang ào ào trút xuống, gió lạnh thổi hơi ẩm từ ô cửa sổ vỡ nát vào trong nhà.
Hà Điền cố gắng ngồi dậy mấy lần, tay chân vẫn còn đang tê rần, cô đành phải chỉ huy Dịch Huyền: "Anh phải nhanh chóng lấy vách ngăn cửa sổ lại, nếu không trong nhà sẽ ẩm ướt mất thôi.
Ôi thôi!" Cô đau lòng than thở, tiếc cái cửa sổ.
Trên cửa sổ chỉ còn lại một mảnh kính còn nguyên vẹn, việc làm lại cửa sổ và lắp thêm kính lại phải tốn thêm một khoản tiền nữa.
Dịch Huyền biết Hà Điền đang nghĩ gì, liền an ủi cô: "Tôi tìm được trên người chúng có rất nhiều tiền.
Những tên này hình như là những kẻ đào ngũ." Anh cũng thở dài: "Cũng không biết số tiền này từ đâu mà có.
Đến chỗ của chúng ta còn muốn cướp đoạt thêm."
Hà Điền cũng im lặng.
Thật không may, tấm vách ngăn dùng để chống gấu vào ban đêm đã bị vỡ thành nhiều mảnh.
Dịch Huyền đành phải tìm một vài tấm ván đóng đinh cửa sổ lại từ bên ngoài.
Gió và mưa sẽ không tràn vào, nhưng căn nhà lại trở nên tối hơn.
Sau khi làm xong tất cả, anh đốt đèn dầu trên bàn lên, rót thêm một ly nước, bước tới, ngồi trên sàn nhà hỏi Hà Điền: "Cô khát không? Uống chút nước nhé?"
Anh nói xong, muốn đỡ cô ngồi dậy.
Hà Điền vội nói: "Tôi không muốn uống." Kỳ thật cô rất khát, nhưng sợ uống nước xong lại muốn đi vệ sinh, nếu đến lúc đó cô vẫn không di chuyển được thì phải làm sao?
Thấy cô như vậy, Dịch Huyền biết ngay cô đang nghĩ gì, anh nhỏ nhẹ nói: "Cô phải uống nhiều nước để thuốc mê nhanh chóng bài tiết hết ra ngoài.
Đừng lo, tôi có thể giúp cô đi vệ sinh mà!"
Hà Điền đỏ mặt: "Đi vệ sinh thì làm sao mà giúp được!"
Dịch Huyền nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ không nghĩ nhiều, nghiêm túc nói: "Sao vậy? Khi còn bé cô không để người lớn ôm đi tiểu sao?"
Tất nhiên là có.
Ai khi còn nhỏ cũng đều đã từng như vậy cả.
Hà Điền đột nhiên nghĩ đến tình huống "giúp cô đi vệ sinh" của Dịch Huyền, mặt đỏ bừng lên, khi cô nhìn Dịch Huyền, vẻ mặt anh vẫn rất nghiêm túc, thoạt nhìn còn có chút lo lắng cho cô, nhưng trong ánh mắt lại như có ý cười, chạm phải ánh mắt của cô, khuôn mặt anh cũng đỏ lên.
Hà Điền cau mày, đoán ngay là anh đang nghĩ đến điều gì đó không đứng đắn, rồi lại nghĩ đến những tình huống xấu hổ trong mấy tháng qua...!Nếu bây giờ cô có thể động tay động chân, cô sẽ tát ngay vào cái bản mặt tưởng chừng như vô tội này.
"Dù sao tôi cũng không uống." Cô nói một câu, dứt khoát nhắm mắt lại, ngừng một chút, lại nói: "Anh không lạnh sao? Nhanh đi mặc áo vào đi!"
Cái màu da quá ư là bổ mắt này khiến cô có chút không tiếp thu nổi!
Vừa rồi toàn là máu và mồ hôi nên không để ý, bây giờ nhìn vào...!Đây là đang ép người ta phải nghĩ đông nghĩ tây sao?
Cái chị gái chỉ mới lộ ra một chút thịt thôi mà đã xấu hổ, giật bắn người bỏ chạy kia đi đâu mất rồi?
Sao chỉ có vài tia sấm chớp thôi mà đã biến thành anh trai cơ bụng tám múi rồi?
Ừm, lúc trước cô nghĩ Dịch Huyền ngực phẳng thật là oan uổng cho người ta quá.
Thực tế thì ngực của người ta khá lớn, nhưng nó không giống như mô mềm của cô, của người ta là cơ bắp đó!
Dịch Huyền phát hiện Hà Điền đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình.
Anh hơi ngượng ngùng dùng hai tay che lại, khôi phục được một chút bộ dáng của chị gái nhỏ lúc trước, thế nhưng còn chưa đến vài giây thì chị gái lại đi mất rồi, không biết anh suy nghĩ thế nào, bỏ cánh tay xuống, bình tĩnh nhìn Hà Điền, có chút bất bình nói: "Tôi......!Bây giờ trên người tôi toàn là máu với lại mồ hôi.
Một lát còn phải xử lý mấy cái xác kia nữa.
Nếu bây giờ mặc vào, làm bẩn quần áo mới mà cô may cho tôi thì làm sao bây giờ? Đợi mưa nhỏ hơn một chút, tôi sẽ chuyển từng tên một xuống núi ném vào sông, rồi trở về tắm rửa, sau đó mặc quần áo vào.
Vừa rồi tôi chỉ mới tắm được có một nửa, bây giờ nước cũng nguội lạnh hết rồi!"
Ừm.
Nói cũng có lý.
Hà Điền nhắm mắt không để ý đến anh nữa, khẽ hừ một tiếng.
Dịch Huyền biết cô vẫn còn tức giận, nên chọc cho cô nói chuyện: "Không uống nước vậy có đói không? Vừa rồi cô định nấu món gì vậy? Bột cũng nhào xong rồi, làm sao bây giờ?"
Lúc này Hà Điền mới nhớ ra, đúng rồi, cô vốn nhào xong một chậu bột lớn rồi mà! Dù bực bội đến đâu cũng không thể lãng phí thức ăn được.
Vì vậy, cô nói: "Đỡ tôi dậy đi!"
Bởi vì bột được phủ một chiếc khăn vải ẩm, cho nên mặc dù trong lúc Dịch Huyền và tên cướp bắt đầu đánh nhau, mảnh đạn bay loạn, xỉ thủy tinh văng khắp nơi, cánh cửa tủ cũng rơi xuống, biến thành tổ ong vò vẽ, thậm chí cả bức tường gỗ cũng bị bắn thủng vài lỗ, nhưng giống như kỳ tích, chậu bột không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Hà Điền kêu Dịch Huyền bưng chậu gốm lại, phủi bỏ tất cả các mảnh vụn rơi trên khăn vải rồi lấy khăn vải ra.
Ba cục bột với ba màu sắc khác nhau đã nở gấp đôi so với lúc ban đầu.
Từ lúc nhào bột cho đến lúc này, ác chiến một trận, sinh tử một đường, ấy vậy mà còn chưa tới hai tiếng đồng hồ?
Hà Điền nhìn chậu bột lên men hoàn hảo trước mặt, đột nhiên có cảm giác, cứ như thể những gì mà họ vừa trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng nhìn những ô cửa sổ vỡ vụn, cánh cửa tủ trở thành tổ ong, căn nhà vẫn như cũ bừa bộn.
Cô thở dài, còn sống, là tốt rồi.
Cô bây giờ tay chân vẫn còn vô lực, chỉ có thể nói cho Dịch Huyền biết phải làm gì.
Anh đặt hai cái gối và một cái chăn bông sau lưng cô để cô có thể ngồi dậy và giám sát.
Nhân thịt đều đã bị bọn cướp ăn ngay khi chúng vừa bước vào cửa.
Còn nói về tay nghề của Dịch Huyền thì...!Giúp một tay thì được rồi đó, nhưng nặn bánh bao thì làm khó cho anh quá, đừng nói đến việc vo nhân, nặn bánh sao cho chặt còn khó hơn, cho nên dứt khoát làm bánh hấp (màn thầu) cho chắc ăn.
Hà Điền chỉ anh, trước tiên thì tách ba khối bột ra, nhào chúng một lần nữa để thoát không khí trong khối bột, rồi cắt mỗi khối bột thành mười hai miếng nhỏ.
Sau khi lấy bột ra, mới phát hiện ở đáy chậu có một vết nứt, không thể sử dụng được nữa.
Haizz, thôi kệ đi, làm đồ ăn trước đã.
Lấy một miếng bột nhỏ màu tím nhào thành một viên bột nhỏ, rồi vo một miếng bột màu trắng, bọc viên bột nhỏ màu tím lại, véo đáy, lật ngược lại, tạo hình chữ thập trên mặt trước của miếng bột, cắt sâu khoảng hai ba cm.
Bột đã cắt được đặt trong lồng hấp có phủ vải ẩm, sau khi lên men lần thứ hai, vết cắt tách ra, trở thành một bông hoa, chiếc lá màu trắng đang bao bọc đoá hoa màu tím.
Dịch Huyền cảm thấy thú vị, ngay lập tức làm phần bột còn lại, có một số vỏ trắng nhân tím, một số thì vỏ tím nhân cam.
Ba màu này được anh phối lẫn lộn với nhau.
Hà Điền lại dạy anh nhào hai màu bột lại với nhau thành một rồi cuộn lại, bao thêm vài lớp rồi vo thành hình tròn, sau đó cắt chéo, sẽ được một bông hoa hai màu.
Chẳng bao lâu sau, hai tầng lồng hấp đều đã đầy.
Những bước tiếp theo không cần Hà Điền dạy, Dịch Huyền đều đã quen.
Đặt nồi hấp lên lửa, cho nước vào rồi xếp chồng lồng hấp lên trên nồi hấp, đun to lửa, hấp trong vòng hai mươi phút thì bánh sẽ chín.
Tuy nhiên, vẫn còn nửa nồi cơm chưa chín.
Lúc Dịch Huyền và tên cướp đánh nhau đã làm đổ mất nửa nồi cơm đang nấu.
Hà Điền kêu Dịch Huyền thêm nước vào gạo nấu thành cháo luôn.
Cô cũng dặn anh đặt thêm một tầng lồng hấp rỗng lên nồi.
"Làm vậy thì khi cháo sôi, bánh hấp sẽ không bị ngấm nước cháo, nếu không thì bánh hấp sẽ không ngon."
Trong lúc