Trên đường từ trên thuyền trở về nhà, Hà Điền đều rũ mắt không nói gì, đỏ mặt xấu hổ.
Dịch Huyền thì cứ mỉm cười, kể cả khi Hà Điền phớt lờ anh, anh vẫn vui vẻ, cứ như thể mọi thứ xung quanh anh đều đẹp đẽ và vô cùng mới lạ.
"Này, em nhìn con chuồn chuồn đỏ với đôi cánh màu vàng kia xem, thật đẹp."
"Hoàng hôn trên mặt nước đẹp quá."
"Ở đây hẳn là có rất nhiều ếch? Em còn muốn bắt ếch nữa không?"
Cuối cùng, Hà Điền không nhịn được, cau mày trừng anh: "Sao anh lại nói nhiều vậy hả?"
Dịch Huyền cười đến mức mắt cong lên: "Vậy còn em? Sao em lại không nói gì?"
Hà Điền đỏ mặt phớt lờ anh.
Không ngờ một lúc sau anh lại nói: "Tôi nói nhiều là vì được ăn mật nên vui đó."
Khi Hà Điền nghe thấy từ "mật", máu trên người đều đổ dồn hết lên mặt, cô kêu lên một tiếng "A" rồi thả mái chèo xuống, che mặt lại.
Dịch Huyền sững người một lúc, muốn cười nhưng lại không dám cười, anh mím chặt môi, nhẹ nhàng nhặt mái chèo mà Hà Điền thả xuống lên, cố định thân thuyền, từ từ chèo thuyền đi.
Sau một thời gian chung sống với Hà Điền, anh phát hiện ra cô tuy sống ở trên núi nhưng lại có phần hơi "rụt rè".
Người rụt rè là người như thế nào?
Nhiều người đã hiểu sai từ "rụt rè" này, cho rằng họ là người không chịu được khó khăn, một khi điều kiện vật chất không đáp ứng được mong muốn của họ thì họ sẽ tiếp tục than thở hoặc tự thương hại mình, thực tế thì ngược lại, dù vật chất có kém đi chăng nữa thì cuộc sống của những người "rụt rè" cũng sẽ không vì điều này mà trôi qua một cách khô khan, mà trái lại, vẫn tràn đầy niềm vui thú.
Đây là những gì Dịch Huyền nhìn ra được khi thấy nhà của Hà Điền cũng cắm hoa khô vào mùa đông, và cả lúc cô dùng hoa sen khô để cắm vào bình.
Thế giới nội tâm của một người như vậy rất phong phú.
Nói cách khác, họ là người có tâm hồn tinh tế, nhạy cảm và có yêu cầu cao về đời sống tình cảm.
Đối với cùng một sự kiện, người bình thường có thể cảm thấy như ném một muỗng đường vào tách trà, nhưng đối với họ, đó có thể là một tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống sông, có khi còn là một trận tuyết lở.
Ví dụ, bây giờ đây, sự thẹn thùng này của Hà Điền nằm ngoài dự đoán của Dịch Huyền.
Ngoài sự thẹn thùng, cô còn có vẻ hơi tức giận, và có một số cảm xúc mà có khi ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ thành lời.
Dịch Huyền chưa có kinh nghiệm kết thân với người khác giới cùng tuổi nên anh chỉ có thể dựa vào cảm tính mà làm.
Chèo thuyền một hồi, anh trầm giọng hỏi cô: "Em giận tôi sao?" Thật ra anh không nghĩ Hà Điền sẽ tức giận, nụ hôn không hề báo trước của anh quả thật khiến cô sợ hãi và xấu hổ, nhưng cô cũng không đẩy anh ra giống như lần trước.
Hà Điền lắc đầu, chống hai tay lên đầu gối, quay mặt sang một bên, nhìn xuống dòng sông bên mạn thuyền.
Thấy cô lắc đầu, Dịch Huyền lập tức vui vẻ, chèo thuyền một hồi rồi lại hỏi: "Vậy thì...!em không thích tôi làm vậy với em?"
Anh đợi thật lâu, nhịp tim càng lúc càng mạnh, lông mày cau lại, mới thấy Hà Điền chậm rãi lắc đầu.
Hiện tại Dịch Huyền rất kích động, anh muốn bỏ mái chèo xuống, nhào tới ôm lấy cô, lúc này Hà Điền mới quay mặt sang nói nhỏ: "Tôi...!thích."
Những lời này như đổ thêm dầu vào lửa, Dịch Huyền làm sao có thể kìm lại được, chiếc thuyền đã bị anh làm cho lắc lư, Hà Điền sợ đến mức ôm lấy hũ mật mà hét lên: "Giữ mái chèo! Mái chèo sắp rơi rồi!"
Dịch Huyền bị Hà Điền vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn mình, không dám gây chuyện nữa, cười toe toét cầm chắc mái chèo kéo mạnh.
Về đến nhà đã gần chín giờ, cả hai đều đói bụng, bột mà Hà Điền nhào trước khi ra ngoài đã nở, cô bôi dầu lên tay nhào lại bột cho đều, chuẩn bị làm chút đồ ăn khuya.
"Chúng ta ăn gì vậy?" Dịch Huyền cười hỏi.
"Bánh đường nâu rán." Hà Điền xụ mặt đáp.
Anh chủ động muốn hỗ trợ, đi qua đi lại quanh Hà Điền, cứ như là trên người Hà Điền có nam châm hút anh lại vậy, nhưng không ngờ anh lại vô tình giẫm phải chân của Lúa Mì, nó đau đến mức sủa um lên, anh vội ngồi xổm xuống ôm nó: "Ôi, xin lỗi, xin lỗi! Nào, xoa xoa cho Lúa Mì.
Không đau, không đau nữa."
Hà Điền từ lâu đã bị ánh nhìn đăm đăm của anh làm cho vừa thẹn vừa giận, lúc này nhíu mày xẵng giọng nói: "Khóe miệng anh không đau sao?"
"Tại sao lại đau?" Dịch Huyền cũng biết khóe miệng của mình không chịu nằm yên, không ngừng nhếch lên trên, thật ra dù có muốn thì anh cũng không làm cho nó bình thường trở lại được, chỉ cần nhìn Hà Điền, rất nhiều cơ bắp trên người anh đều trở nên không thả lỏng được, khóe mắt khóe mày đều không tự chủ được mỉm cười.
Anh cười, nắm lấy chân trước của Lúa Mì vẫy vẫy với Hà Điền.
Hà Điền không biết phải làm sao nên chỉ còn cách xụ mặt, gọi Dịch Huyền đến cắt bột thành từng miếng nhỏ rồi vo thành từng viên tròn, giờ cô phải làm nhân bánh.
Cô dùng bốn phần đường nâu và một phần bột năng, trộn đều rồi nấu với mỡ đã đun nóng, dùng bột gói lại như bánh bao vậy, nắn chặt chỗ hở, ấn xuống cho dẹp rồi cho vào chảo, đợi cho vàng rồi thì lật sang mặt sau.
Bánh này của Hà Điền nhỏ hơn lòng bàn tay, một chảo có thể rán được mười hai cái, khi rán, chính giữa chiếc bánh tròn nhỏ phồng lên, cả căn nhà đều là mùi thơm ngào ngạt.
Phần da bánh giòn rụm, phần nhân đường tan chảy từ từ chảy ra như nham thạch nóng sau một lần cắn.
Bánh mới rán xong sẽ rất nóng, để qua một đêm ăn vào thì sẽ hơi dính răng, thành một hương vị khác.
Vừa vặn có thể làm lương khô ngày mai mang theo đi hái quả dại.
Sáng sớm hôm sau, sau khi hoàn thành các công việc hàng ngày, họ chèo thuyền ra ngoài.
Hôm nay Lúa Mì tội nghiệp lại phải trông nhà.
Bởi vì tổ ong còn lại nằm ở trong rừng trái cây dại.
Mặc dù bây giờ nghe thấy từ "mật" là cô chỉ muốn che mặt mà khóc thét, nhưng cô vẫn phải đi lấy mật về càng sớm càng tốt.
Rừng trái cây nằm trong một thung lũng được hình thành bởi một phụ lưu của sông.
Trước khi đến bờ, họ có thể nhìn thấy màn sương trắng giăng đầy trên thung lũng sông, những đám mây và sương mù bị ánh nắng đầu tiên thiêu đốt nhanh chóng bốc hơi, không khí trên sông ẩm ướt, thoang thoảng mùi hương của trái cây.
Lên bờ sông, trên cành cỏ và bụi rậm vẫn còn rất nhiều giọt sương đọng lại, làm ướt hết cả áo quần và giày dép của họ.
Dịch Huyền đi theo Hà Điền đi qua những bụi cây, đi được mười phút, ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng xuyên qua đám mây trên thung lũng này, ở một khoảng cách xa, có thể nhìn thấy trên những nhánh cành của cây cối trước mặt nặng trĩu quả.
Màu vàng cam với một chút hồng hồng là quả hạnh, đỏ và tím đen là quả anh đào.
Đi vào, còn có thể thấy một số cây cao hơn những cây ăn quả khác đang trĩu quả xanh, đó là mận (mơ).
Phần lớn mận vẫn còn xanh, một ít quả đã hơi ửng hồng, giống như vết ửng hồng trên mặt Hà Điền khi thẹn thùng vậy.
Lớp cỏ bên dưới phủ đầy quả rụng, đã hư thối thành quả nát, tỏa ra mùi thơm của hơi cồn, thu hút rất nhiều ruồi giấm nhỏ màu đen.
Có một số quả trên cành bị chim mổ, một số thì chỉ còn lớp da dày chưa đầy một cm, phần thịt bên trong đã bị chim mổ hết.
Dụng cụ mà Hà Điền sử dụng để hái quả là một túi lưới lớn bằng rơm và một chiếc sào tre.
Túi lưới có đường kính bảy mươi cm, nhưng cán không dài, sào tre có hai đoạn, mỗi đoạn dài một mét rưỡi, chấp lại có thể dài tới gần ba mét, một đầu của sào được xẻ thành hình chữ V ngược, xẻ giữa, tạo thành vết nứt sâu năm cm, gặp được trái cây khó bẻ thì kẹp cành vào vết nứt ở ngọn và vặn sào tre để làm gãy cành và mang quả xuống.
Hai người đến dưới gốc cây hạnh, Hà Điền dùng sào tre đập vào nhánh cây sai quả, quả chín sẽ rơi xuống, Dịch Huyền thì cầm theo một chiếc túi lưới để hứng.
Sau một hồi "mưa hạnh", họ lại nhặt những quả rơi trên bãi cỏ.
Hà Điền cầm quả trong túi lưới lên nhìn, thở dài nói: "Đến mùa thu phải cưa cho cây hạnh thấp xuống một chút, nếu không quả sẽ càng ngày càng nhỏ."
Họ lại ngồi lựa một lúc, loại bỏ những quả bị thối, đốm đen, hỏng, còn lại thì cho vào sọt tre.
Hà Điền lấy khăn