Ông hai Dư hết cách, đành phải tìm ông ba Dư và ông năm Dư vay.
Nhưng ông năm Dư mượn cớ có việc phải ra ngoài, còn ông ba Dư chỉ có vài đồng trong tay, đều đã cho ông hai Dư mượn.“Hương Hương tỷ, tỷ nói xem tỷ tội gì phải thế?” Dư Quyên vừa đút thuốc vừa nói.“Hương Hương tỷ, muội nghe nói vài ngày nữa tỷ sẽ thành thân.” Mặc dù Dư Liễu lớn tuổi hơn Dư Quyên, nhưng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.Dư Liễu nhớ vài ngày trước nhận được bao lì xì của anh rể thì rất vui.
Nếu tỷ tỷ nhà mình thành thân, vậy chẳng phải anh rể nhà mình cho nhiều hơn sao.Đối với nàng ta, có thể nhận được bao lì xì mới là điều quan trọng nhất.Thế sao? Các nàng đều là chị em nhà họ Dư, nhưng Dư Đào lại gả đến nhà họ Đường có cấp bậc lễ nghĩa chu toàn.
Hơn nữa gia đình người ta còn sung túc như thế, mà nàng ta chỉ có thể gả cho một tên thợ săn.Có điều đối với Dư Quyên đã đọc tiểu thuyết chủng điền lâu năm, nàng ta thì lại cảm thấy rất tốt.
Thợ săn có kỹ thuật săn mồi, không sợ không có thịt ăn.Dư Hương Hương đã mười bảy mười tám rồi, đầu tóc vẫn còn xơ vàng, thoáng nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng, gả cho thợ săn người ta cũng tốt.Nhưng thời đại này không xem trọng có đồng ý hay không.
Ý cha mẹ, lời mối mai, rồi nhanh chóng định hôn sự.
Vương Đại Toàn tự dưng có vợ, vô cùng vui vẻ, không tốn một