Dư Tùng còn nói với Dư Dung: “Muội muội, ở trấn Thảo Phố người qua kẻ lại cũng rất náo nhiệt, mà phần lớn đều tới huyện Hồ Dương, để ta xem khi nào chúng ta đi huyện Hồ Dương thì được nhé?”“Ca ca, từng bước một thôi!”Dư Tùng gãi gãi đầu, cũng biết mình nói hơi mạnh miệng.
Nửa đêm Dư Thụ nói mớ vài câu, Trương thị liền kêu mọi người đi ngủ.
Từ lúc về nhà, Dư Dung luôn dậy muộn, nàng rời giường mới phát hiện mọi người đã dậy hết rồi.
Cuối cùng Trương thị xác định sẽ làm sủi cảo chiên.Dư Dung cười nói: “Nương, sao người biết làm thế? Còn rất ngon nữa.”“Trước đây khi bà ngoại con còn sống thường bán sủi cảo chiên ở bến đò, hồi nhỏ ta cũng hay đi theo phụ.” Nhà Trương thị đều làm buôn bán nhỏ, nhưng cách nhau quá xa.
Anh trai Trương thị lại đi Hứa Xương, cho nên Trương thị không quá lưu luyến gia đình.Nhưng ngày xưa trong tay Trương thị làm gì có tiền.
Trương thị cũng không muốn cực nhọc kiếm tiền cho cháu trai dùng, bà không vĩ đại đến vậy.
Dư Dung bèn nói: “Nếu đã bán sủi cảo chiên, hay là bán thêm cả cháo hoặc canh gì đó?”Trương thị bèn nói: “Cha con biết xay đậu nành, để ông ấy làm đi.
Khi nào chúng ta thuê nhà ở Thảo Phố sẽ mua cho con một cái khung cửi, để con dệt vải.”Trương thị làm sủi cảo chiên ở nhà, bảo Dư Dung đem cho vợ tú