Bình thường Dư Dung đều không thường nấu ăn nên còn không không kịp phản ứng lại, liền lắc đầu.
Trương thị luôn đứng bếp, thuận miệng nói: “Con hỏi chuyện này làm gì? Nội tạng heo vừa tanh vừa thối, rất khó làm.”“Tam thẩm có tin con có thể làm thức ăn ngon cho thím không?” Dư Quyên tràn đầy tự tin.Trương thị cười khúc khích: “Con thật là một đứa trẻ rồi nhỉ? Nội tạng heo chỉ cần có nguyên liệu là có thể làm đồ ăn ngon, nhưng muối nhiều tốn tiền, gia vị cũng đắt đỏ.
Nông dân chúng ta sẽ không tốn nhiều tiền như vậy để làm thứ này, cho nên ta mới nói không dễ làm.”Dư Quyên thấy Trương thị chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, không còn giống như người đàn bà chanh chua đanh đá trước đây, vốn không muốn hỏi nhiều.
Nhưng trong phạm vi nhận thức của nàng ta, Trương thị biết nấu ăn, những người khác không nấu được hương vị đó.“Vậy ta làm một bàn tiệc toàn cá, trên trấn có người bán như công thức của ta không?” Dư Quyên lại nói.Thế này thì Dư Dung cũng không nhịn được nữa: “Quyên Nhi, muội xem muội còn nhỏ, sao cứ nói mấy lời nói nhảm này thế? Đừng nói là tiệc toàn cá, hay tiệc toàn dê, phủ thành thiếu gì chứ.
Muội chưa đi ra khỏi thôn, không biết người bên ngoài như thế nào, sau này đừng nói những lời chọc người khác chê cười này.”Dư Tùng cũng nói: “Quyên Nhi mau về đi, bây giờ cũng buổi trưa rồi, muội còn không về ăn cơm đi.”Nhà cũ