Nàng lấy dưa chuột trên tay mẫu thân, dùng khăn tay lau kỹ, rồi đưa lại cho người, ý bảo người có thể ăn sống như vậy, Tích thị đã ăn qua nên cũng không e ngại cắn một miếng.
Vì thế không khách khí tiêu diệt gọn ghẽ quả dưa, thuận tay xử tiếp quả dưa khác trên tay mình.
Chờ mẫu thân ăn hết số rau quả trên tay, cuộc trò chuyện giữa hai người mới chính thức bắt đầu."Chỗ này là chỗ nào?" Tích thị rất muốn biết đây là chỗ nào? Nhưng nói cho cùng ngay cả nàng cũng không có biện pháp nói rõ làm cách nào đến được, đây là ở đâu.
Chỉ biết khi mình muốn vào lúc nào cũng có thể, muốn đi ra ngoài khi nào thì đi.
Mà những người khác nhìn không thấy cũng sờ không được.
Đây là lần đầu tiên mang được mẫu thân vào.
Trước kia chỉ toàn mang mấy vật giải trí, hạt giống, rau củ quả.
Đối với câu hỏi của mẫu thân nàng có chút không tiêu, nhưng rồi cũng đáp:" Con thật không biết giải thích cho người hiểu lầm sao, nếu con nói là do một cơ duyên nên con có cái không gian này người tin không?"
Tích thị chắc chắn không thể nào hiểu hết về nhi nữ nhà mình, nhưng bà biết nhi nữ sẽ không gạt mình:" Ta tin con với điều kiện con kể rõ toàn bộ các thứ trong đây cho ta hiểu rõ, phải nói luôn con vì sao đêm khuya vào đây là làm cái gì?".
Đối với vấn đề này, nàng đúng là không hề lo lắng, chỉ có thể ngây ngô cười hắc hắc.
Cười đến mức mẫu thân chảy mồ hôi lạnh, bà lại còn nhất quyết yêu cầu nàng mang mình đi ra ngoài sau đó lại vào lần nữa, nàng nghe lời nắm tay bà, nháy mắt trở về sân, lại nháy mắt trở lại trong không gian, tốc độ như vậy khiến Tích thị thật là không còn gì để nói.
Lại một lần nữa tiến vào không gian này, nàng đồng ý nói rõ hết tên của từng loại rau củ quả cũng như cách dùng, nào là tương hoa quả cũng lấy từ đây, nào là số bạc lần trước kiếm được là do nàng lấy bộ trang sức có sẵn từ đây đem đi bán lấy bạc, nàng cũng tuyệt đối không nói với bà việc nguyên chủ đã chết, nàng đã coi bà như mẹ ruột thật sự và không muốn bà vì biết chuyện đó mà buồn khổ.
Nàng cũng kéo mẫu thân đến mấy mẫu trồng dưa chuột nói với bà mình muốn làm một ít đồ chua và chỉ cho bà cánh làm cũng như cách dùng ra sao.
Tích thị nhìn nhi nữ, bà không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu việc mình có thể đi vào chỗ này là do nhi nữ dẫn vào, nếu như muốn tự mình đi vào thì không thể.
Tất cả quyền chủ động nằm trên tay nhi nữ, vậy cho nên tất cả đều do cô định đoạt, khi nãy con bé có thể không để bà vào mà có thể biện một lí do nào đó, nhưng không con bé đã tin bà mà chọn đưa bà vào đây!
Nàng còn muốn để cho