"Tiểu tử này bây giờ là sống một mình, phụ mẫu huynh muội đều ở nơi xa, trong nhà đều là nông dân.
Hắn trời sinh tính tình thích an tĩnh, lại thích Thanh Thủy trấn bên này dân chúng thuần phác cho nên liền tự mình bái sư học nghề rồi chạy đến thôn bên cạnh mà sống.
Nếu các ngươi thành thân thì về sau chỉ cần ngày lễ ngày tết trở về quê nhà ăn mấy bữa cơm là được."
"Vậy năm nay hắn đã bao nhiêu rồi?" nàng không để ý lắm đến nếp sống riêng tư, ngược lại có chút tò mò đối với nam nhân sống một mình nơi xa nhà kia.
Lão phụ cười nhu hoà:"Năm nay đã 27 tuổi"
Tuổi đã lớn như vậy mới bàn chuyện hôn sự sao? Nàng nhíu mày nghi ngờ, có khi nào là bị dị tật gì không? Bụng phệ? cụt tay.......!Thường nghe người ta nói, lớn tuổi như vậy mà còn chưa tìm được nàng dâu thì hoặc là thân thể có chút tàn tật, hoặc là tình cảnh trong nhà quá mức khốn cùng.
Lão phụ đương nhiên hiểu được băn khoăn trong lòng nàng, thở dài một hơi: "Cô nương, lão không giấu ngươi, tên tiểu tử này bảy năm trước có thành thân qua một lần, bất quá người kia chính là một con ma ốm, sinh được đứa nhỏ bốn năm gần, liền lìa xa trần thế.
Về sau tiểu tử kia cũng không tái giá, mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền nhưng cũng không hề động tâm đến chuyện này nữa, trong nhà lo lắng mới để cho lão đây chú ý một chút.
Ta ở trấn trên đã trông thấy cô nương vài lần, nghĩ tới các ngươi hoàn cảnh giống với nhau liền động tâm."
Nghe nói là người goá vợ, nàng không khỏi có chút xót xa.
Hai người thành thân với nhau đương nhiên đều hi vọng cùng nhau sống đến răng long đầu bạc nhưng rốt cuộc thiên tai nhân họa không thể nào đoán được, sinh tử ly biệt vô chừng… Người này cũng không hề để tâm đến chuyện tái giá, xem ra chính là một nam nhân tình thâm nghĩa trọng.
Mặc dù đã có con nhỏ nhưng nàng cũng còn tận ba bảo bối, không cần ngại gì, tiền kiếp nàng đã hai mấy không nhỏ hơn nam nhân kia là bao.
Lão phụ lại nói thêm mấy câu, chỉ thấy nàng cười không đáp, nghĩ tới nữ tử chưa thành thân da mặt mỏng liền trấn an: "Cô nương, lão hôm nay chỉ nói chuyện phiếm mấy câu, ngươi chớ xấu hổ, hết thảy đều là vì một đoạn nhân duyên tốt.
Ta đã nghe chuyện của ngươi hai ngươi nuôi bốn đứa nhỏ không tính là bao.
Nếu ngươi không phản đối thì hôm khác ta sẽ để cho tên tiểu tử kia nhờ bà mai tới cửa cùng người lớn của Lưu gia nói chuyện rõ ràng."
Nàng khách khí gật đầu.
Lão phụ đi rồi, nàng tiếp tục mang rổ về nhà.
Trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Mặc dù cũng không quá để ý tới mấy lời của phụ nhân vừa nói nhưng nàng cũng định đem chuyện hôm nay thuật lại với phụ mẫu.
Trở về lại nghe nhi nữ nói nãi nãi vẫn chưa khoẻ, nàng liền tất bật lo lắng chuyện hốt thuốc, hái lá nấu nước mát giải nhiệt cùng chuyện ăn uống trong nhà, những thứ khác đành tạm gác lại một bên.
*******
Sáng sớm hôm sau Tích thị vừa cảm thấy thân thể tốt hơn liền quyết định ôm Bánh Bao ra ngoài cho khuây khỏa.
Nàng muốn khuyên mẫu thân nghỉ ngơi nhiều một chút nhưng nàng cũng biết mẫu thân vốn cố chấp cho nên chỉ nói mấy lượt rồi im.
Tích thị lại ôm Bánh Bao vào tay, cười như lúc còn khỏe mạnh:"Ta có liệt đâu, để ta làm đi dạo vậy.
Ngươi ở nhà chuẩn bị ít cơm là tốt.
Để mẫu thân đi, nàng