Đương nhiên, ngẫu nhiên có cơ hội gặp phải một vài bà lão nói ba hoa, như lúc này.
Nàng vừa mới đi qua cửa nhà của một nông gia, liền nghe được có vài người nói về chuyện ngày trước.
Tiếng nói vốn là nhỏ, cộng thêm phụ thân bước chân to, nàng không nghe được họ nói gì.
Bất quá chuyện này không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra đại khái, chỉ chính là nghe được mấy âm thanh tán gẫu.
Trước kia thường thường vội vàng chen chúc trên xe, vượt qua đường, nàng chỉ mất mười phút đồng hồ liền đến trấn Tam Liên.
Vừa mới đi không được mấy bước, ánh mắt nàng liền bị cảnh đầu tiên đập vào mắt hấp dẫn, hoàn toàn không thu hồi lại được.
Độ rộng đường năm mét trên đường cái bên trái bên phải, hoặc là người mặc vải thô, hoặc là người mặc tơ lụa, người đi đường đông đúc đi sát gần nhau, tới đi vội vàng.
Đường cái hai bên có các loại quầy hàng, bán trang sức, bán tranh chữ, bán bánh nướng áp chảo, bán ăn vặt, cái gì cần có đều có.
Ngã tư đường hai bên có các loại cửa hàng, lúc này đều là mở rộng cửa, biển hiệu phô danh xa hoa.
Ngẫu gặp mấy vị khách nhân đi đến một gian hàng, tiểu nhị liền vui tươi hớn hở chạy ra mời, chưởng quầy cũng cười tít cả hai mắt.
Bên tai truyền tới các tiếng mua bán thét to, giọng nói hoặc là cao vút, hoặc là uyển chuyển du dương, lại có người kìm lòng không đậu liền tìm tiếng nói theo phương hướng nhìn lại, nhìn xem tới cùng là mua bán cái gì.
Người đi đường đi tới đi lui, phố xá nhốn nháo sầm uất, hết thảy những hình ảnh như thế đi vào trong mắt.
Là vui mừng, là sững sờ, sớm đã không bình tĩnh.
Chỉ biết nàng lúc này đứng trên ngã tư đường cổ đại, thật sự trở thành mọi người đã từng thường nói là cổ nhân.
"Ta nói cô nương này thế nào liền đứng im ở đây? Ngươi đứng lỳ ở giữa đường, xe của ta làm sao đi qua?"
Một giọng nói to trên đường làm nàng bừng tỉnh hãy còn đang thất thần, nàng hoàn hồn liền thấy phía trước một vị lão hán năm mươi tuổi đẩy xe, lão hán sắc mặt hồng nhuận, mắt sắc sáng ngời hữu thần, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Bên cạnh không thiếu người chuyển mấy ánh mắt sang nhìn nàng, a mạn biết nàng thật ngăn trở đường đi của lão hán, trên mặt mang áy náy, thật tâm nhận lỗi nói: "Thực là xin lỗi, ta lúc này đi đây."
Bất quá cũng là chút chuyện nhỏ, lão hán cũng không có so đo nhiều, chỉ là hừ hừ hai tiếng, sau liền đẩy xe rời đi.
Phụ mẫu thấy nữ nhi của mình như vậy, chỉ biết cười trừ:"Tiểu Mạn con đi tìm Tiểu Cúc để phụ giúp nàng ta đi, ta và phụ thân con phải đi làm, khi nào xong có thể về trước cùng Tiểu Cúc, nếu không muốn có thể đến chỗ phụ thân con chơi trước chờ ta làm xong việc thì về cùng".
Nói xong thì Tích thị kéo tay áo tướng công mình đi trước.
Thấy phụ mẫu đã đi, nàng liền đi một dòng trấn xem xét thử tất tần tật xung quanh.
Đi được một lúc nàng quẹo vào