"Là như vậy, chúng tôi đã điều tra, Vu Miểu Miểu không bị tổn thương nào, trên người cũng không có bất cứ vết thương, là báo án giả.
”“Mang cô ấy đến đây chẳng qua là bởi vì Vu Miểu Miểu ở trong cục cảnh sát cứ nói bạn học Từ Hạo Hoa tổn thương cô ấy, có vấn đề gì thì hai người hãy giải quyết riêng, chứ bạn học Vu Miểu Miểu cứ ở mãi trong cục cảnh sát cũng ảnh hưởng công tác của chúng tôi.
”Nghe nói là báo án giả, hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa rốt cuộc thở phào một hơi, không phải bên họ sai lầm là được rồi.
Từ Hạo Hoa cũng thả lỏng một chút, giải thích: “Tôi thật sự không làm gì, chúng tôi đi quán trọ kia, tôi đưa cô ta đến cửa phòng liền rời đi, quán trọ chắc có camera.
"Cảnh sát cao gầy gật đầu, bọn họ sẽ tiến hành điều tra những việc này, nhưng nhìn Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn ngồi trên sofa, lại cảm thấy đau đầu.
“Vu Miểu Miểu, hiện tại Từ Hạo Hoa cũng đến rồi, cô có thể nói xem tại sao phải báo án giả?”Từ khi vào phòng hiệu trưởng thì Vu Miểu Miểu luôn yên lặng rốt cuộc ngẩng đầu, khuôn mặt ướt lệ nhìn Từ Hạo Hoa, dường như gã là một tên đàn ông bạc tình.
"Không có nguyên nhân khác, chẳng qua là bởi vì anh ta lăng nhăng đá tôi, tôi muốn trả thù anh ta một vố đau.
”Cảnh sát cao gầy nghe vậy nghiêm túc hỏi: “Cô có biết hành vi báo án giả như vậy là phạm tội không?!”Vu Miểu Miểu mỉm cười, bộ dạng vẫn ngây thơ động lòng người lại khiến người ở trong phòng hiệu trưởng toát mồ hôi lạnh: “Tôi vốn không định báo án giả, hôm đó ở nhà khách tôi đã tính toán hết rồi, dụ anh ta vào phòng, rồi làm chút vết thương trên người, sau đó hét to kêu người tới, vậy là sự tình gì đều rõ ràng.
"Từ Hạo Hoa lại thầm mừng vì mình tỉnh táo trong khoảnh khắc đó, nhưng gã không rõ, gã và Vu Miểu Miểu chia tay trong hòa bình, tại sao cô ta đột nhiên lại đây trả thù mình?!Từ Hạo Hoa hỏi: “Tại sao