Từ lúc hoàn thành động tác thứ mười hai thì Cố Khanh đã có cảm giác tương tự, chẳng qua khi đó dòng khí chỉ có một chút, nên cô không để ý quá nhiều, nay xem ra mỗi khi hoàn thành mười hai động tác là một cửa ải lớn."Cố Khanh."Từ Hạo Hoa trực tiếp ngăn cản đường đi của Cố Khanh.Cô nhìn Từ Hạo Hoa, sương mù hoa đào không tiếp tục tăng thêm, hẳn là đã vứt bỏ thứ chiêu hoa đào, nhưng sương mù hoa đào quanh người gã vẫn không giảm bớt, rõ ràng kiếp nạn hoa đào vẫn còn tiếp tục.Cố Khanh nhìn Từ Hạo Hoa giống như chướng ngại vật chặn đường, cô nhướng mày, hơi gắt gỏng hỏi: “Muốn gì?”Tuy về bản chất thì Từ Hạo Hoa là cặn bã, nhưng thật ra miệng cọp gan thỏ, thấy Cố Khanh ngữ khí cắn rắn thì gã lập tức co vòi, vốn định chặn cô lại ép hỏi phải chăng cô biết chút gì đó thì bây giờ cũng không dám hỏi.Từ Hạo Hoa cẩn thận dè dặt nhìn Cố Khanh, hỏi: “Cái đó.
.
.
tôi chỉ muốn hỏi là tại sao lúc trước cậu nhắc nhở tôi cẩn thận hoa đào, có phải là cậu biết chút gì không?”Bởi vì tập thuật luyện thể cơ sở tiến bộ một bước dài khiến tâm trạng của Cố Khanh rất tốt, dù người đang ướt mồ hôi chỉ muốn trở về tắm rửa, cô cũng không thích loại người như Từ Hạo Hoa, nhưng vẫn trả lời câu hỏi: “Chẳng phải cậu đã đoán được sao? Tùy tiện mua thứ chiêu hoa đào mang bên người, nhưng không biết hoa đào nhiều sẽ thành kiếp hoa đào!”Từ Hạo Hoa không kiềm được nhớ đến Vu Miểu Miểu quá mức xung động, chân gã mềm như bún, vẻ mặt hoảng loạn hỏi: “Vậy.
.
.
bây giờ.
.
.
đã kết thúc chưa? Tôi đã ném nó đi rồi.”Cố Khanh cẩn thận nhìn, tặc lưỡi nói: “Vứt nó đi chỉ có thể khiến hoa đào của cậu không tiếp tục tăng thêm, kiếp hoa đào vẫn còn đó.
Tôi thấy cậu cố gắng tìm ngôi chùa lạy đi, hoặc là mời cao nhân xem.”Từ Hạo Hoa do dự, gã không