Tối hôm qua Cố Khanh đã hiểu biết cơ bản về sương mù trên thân thể người.Đại khái là người bình thường đều mang theo sương mù màu trắng, sương mù màu xanh tương đương với văn khí.
Cố Khanh nhớ rõ Thẩm Thần là tài nữ nổi tiếng của khoa tiếng Trung bọn họ, còn từng viết sách xuất bản.
Ngẫm lại đốm sáng xanh bay trong trường học dường như giống hệt với sương mù màu xanh.Cố Khanh nhìn sương mù xanh trên người giáo viên đứng lớp dày đặc còn hơn của Thẩm Thần, cô gật gù, hẳn là văn khí! Dù sao giáo viên đại học hẳn là có nhiều văn khí hơn học sinh.Còn sương mù màu tím hẳn là quý khí.Có thành ngữ gọi là ‘tử khí đông lai’ đấy thôi, nên Cố Khanh bản năng nghĩ đến sương mù màu tím đại biểu cho quyền quý.Nếu nghĩ theo chiều hướng này thì dường như biểu hiện thường ngày của Trần Nhất Khả rất bình thường, nhưng mấy sản phẩm dưỡng da, quần áo gì đó nếu nhìn kỹ sẽ phân biệt được không phải nhãn hiệu thông thường.Cố Khanh quét mắt nhìn, đa số người xung quanh đều là sương mù trắng bình thường, ngẫu nhiên xen lẫn vài luồng màu xanh, nhìn kỹ thì tất cả là nhân vật học giỏi trong khoa.Có vài người xen lẫn luồng sương màu hồng thì Cố Khanh đoán là liên quan tình duyên.Mới đầu Cố Khanh khá tò mò khi nhìn thấy cái gọi là ‘khí vận’, nhưng xem lâu thì cô có chút buồn bực.Dường như hiện tại chưa nhìn ra được năng lực này có ích gì, cô chìm đắm vào trong ý thức, chọt nhẹ cuốn sách ngọc trong óc, sách ngọc không có chút phản ứng..
.
.Hôm nay chỉ có hai tiết học buổi sáng, sau khi tan học Cố Khanh và nhóm người Trần Nhất Khả cùng đi căn tin ăn cơm.Lúc ăn cơm Cố Khanh mới nhớ ra là hiện giờ trong tay của cô đã không có bao nhiêu tiền.
Số tiền kiếm được từ làm thêm sau khi nộp học phí thì chỉ còn một nghìn tệ phí sinh hoạt.Việc khẩn cấp trước mắt là cô cần nhanh chóng tìm được một việc làm thêm để kiếm phí