Tòa nhà này nhìn từ xa cao như chọc trời, có vô số cửa sổ, e rằng phải có hơn trăm hộ.
Anh vốn cho rằng nếu một lầu có hơn trăm hộ, hoặc là người khác có gia sản ngang nhau ở trong các tòa nhà tương tự cũng có thể sử dụng được nước này, giấy này, bồn cầu này, cũng thật ghê gớm.Không ngờ theo như những gì Nguyễn Khanh nói, đúng là dân chúng khắp thiên hạ đều giống nhau, không thể tưởng tượng nổi.“Lúc đó các anh thì sao? Có dùng giấy hay không?” Nguyễn Khanh tò mò hỏi.Thời đại kia của Niệm Thất, dòng thời gian tương ứng bên này chắc hẳn cũng đã phải phát triển đến thời Tống rồi.
Nói chung thời Tống đã rất phát triển thịnh vượng rồi, không biết bên kia của Niệm Thất như thế nào.“Người bình thường đều dùng xí trù (*).” Niệm Thất đáp: “Quan to và quý nhân sẽ dùng giấy lụa.
Có rất nhiều người đọc sách đều lên tiếng chỉ trích rằng quá mức xa xỉ.”Ồ, đó chính là giai đoạn đầu lúc giấy vệ sinh vừa mới bắt đầu phát triển à.
Cô hiểu rồi.Cô đều dạy cho Niệm Thất dùng các thiết bị trong nhà vệ sinh như thế nào, Nguyễn Khanh tìm bàn chải đánh răng mới từ trong ngăn tủ ra đưa cho anh: “Cái này là...”“Xỉ mộc (*) à?” Niệm Thất nói: “Cái này không thay đổi gì.
Tinh xảo hơn rất nhiều rồi, không biết cái này làm bằng chất gỗ gì?”Phải rồi, hình như trong thời Tống kia, xỉ mộc, bột đánh răng, thuốc (đánh) răng đã rất hoàn thiện rồi.“Bây giờ gọi là bàn chải đánh răng.
Chất liệu bằng nhựa dẻo, bây giờ khắp nơi đều là đồ bằng nhựa dẻo này.” Nguyễn Khanh tiện tay chỉ vào một vài sản phẩm bằng nhựa trong nhà vệ sinh, ly súc miệng, thùng rác và vân vân, sau đó lấy kem đánh răng cho anh: “Kem đánh răng là thứ dùng để đánh răng, nặn ra một đoạn nhỏ là được.”Cô còn đưa khăn mặt mới cho anh rồi nói: “Trên người anh có vết thương thì đừng tắm rửa, trước tiên cố gắng rửa mặt và rửa tay là