Mặc dù anh không hiểu một số từ như "tay gà" và "gọi điện thoại" là gì, nhưng có một chuyện Niệm Thất hiểu, đó chính là, có ai đó đã đưa anh tới y quán này.
Sau khi hỏi xong, đại phu lại nói: "Là một cô gái trẻ tuổi, cô ấy cũng đã tạm ứng xong giúp viện phí cho anh rồi.
”Một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên trong đầu của Niệm Thất.
Anh nhớ tới trước khi anh bất tỉnh, thực sự anh có thoáng nhìn thấy một cô nương.
Đại phụ dặn dò anh không cần chạy lung tung, trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi đi: "Có việc gì thì gọi y tá.
" Người nọ giơ ngón tay chỉ về hướng nữ tử áo hồng đã đi nhanh như một cơn gió kia.
Niệm Thất chợt nhận ra, thì ra ở đây, những người tỳ nữ này được gọi là "y tá".
Nhìn vào những gì họ đã làm, các chức vị này khá dễ hiểu theo nghĩa đen.
Anh gật đầu.
Nhưng sau khi đại phu đi ra ngoài, Niệm Thất vẫn đứng dậy, hoàn cảnh ở đây quá đặc biệt, cho nên anh muốn nhìn xung quanh một lượt xem như thế nào.
Căn phòng này rất lớn, hình như có hai mươi, ba mươi cái giường, gần như chật kín người bệnh.
Ngoài ra họ còn có một số người nhà đi cùng.
Giường bên cạnh có một người nhà đi cùng đang ngồi, người nọ vẫn luôn cúi đầu xuống xem một khối lập phương kỳ lạ trên tay, vật kia còn phát ra ánh sáng phản chiếu lên mặt anh, sao nó có thể phát sáng được nhỉ, còn có thể biến đổi màu sắc nữa.
Địa phương kỳ lạ, còn có nhiều thứ biết phát sáng.
Thật kỳ diệu.
Trong đầu Niệm Thất có rất nhiều câu hỏi chồng chất, nhưng anh phải giả vờ thành dáng vẻ bình thản, ung dung điềm tĩnh.
Anh dẹp những nghi vấn sang một bên, bước ra khỏi cánh cửa của căn phòng lớn này.
Khi anh nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì dừng bước, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hành lang thật dài.
Đây là một ngôi nhà rất lớn.
Những ngọn đèn sáng như ban ngày trị giá ngàn vàng lần lượt được gắn trên trần nhà, anh nhìn thoáng qua, rốt cuộc cũng không