Phòng Khương Ngộ lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút lướt qua trang giấy sột soạt.
Cả năng lực suy nghĩ và năng lực hành động của Ân Vô Chấp đều rất mạnh, hắn có thể làm liên tục mười mấy tờ đề mà không cần nghỉ ngơi.
Một con người thích ứng với hoàn cảnh rất tốt.
Nói chung, hắn có thể hoàn thành một cách rất dễ dàng những việc mà Khương Ngộ ít có khả năng hoàn thành được.
Khương Ngộ nằm bò ra bàn, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện hôm qua.
Y thực sự không ngờ Ân Vô Chấp vẫn chịu giúp mình làm bài tập và còn chủ động sang tìm mình.
Có lẽ Ân Vô Chấp chú ý tới ánh mắt y, hắn bỗng hỏi: "Dì Văn đã nói gì với cậu chưa?".
"Chưa".
"Chú tài xế bảo bọn mình đều khóc lên khóc xuống".
Ân Vô Chấp có hơi cạn lời với chính mình.
"Kiểu gì mẹ cậu cũng sẽ hỏi cậu cho coi".
Giờ chưa hỏi vì sự việc chỉ vừa mới trôi qua, cha mẹ Khương vẫn còn đang lo cho tâm trạng của Khương Ngộ.
"Cậu bảo sao rồi".
"Tôi chưa hơi đâu mà nói chuyện với họ".
Ân Vô Chấp nhìn y.
"Hôm qua tôi cũng chật vật lắm đấy".
Hắn suýt tưởng Khương Ngộ thực sự nghĩ mình phiền phức, muốn chia tay, sợ đến mức mơ thấy cả kiếp trước.
Trong tiềm thức của hắn, Khương Ngộ được đặt trên tất thảy.
Khương Ngộ cụp mắt, ngón tay thoáng đè lên sách bài tập rồi chầm chậm mò sang từng tí một, mò đến chỗ bàn tay đang cầm bút kia.
Dù đã lấy lại kí ức nhưng trái tim Ân Vô Chấp vẫn không kìm được mà nảy lên từng nhịp mỗi khi Khương Ngộ chủ động chạm vào hắn.
Hắn để mặc cho bàn tay ấy đặt trên mu bàn tay mình, tai nong nóng: "Làm gì đấy".
Khương Ngộ theo đà nghiêng sang phía Ân Vô Chấp, hắn bèn giơ một chân ra khều ghế y lại gần mình, hai đứa bỗng chốc dính lấy nhau, y tựa đầu lên vai hắn.
Ân Vô Chấp nhìn mái tóc đen nhánh, giọng nhẹ hơn đôi phần: "Sao thế?".
"Xin lỗi".
Lúc nói chuyện y rất ít khi bộc lộ cảm xúc, ít nhất trong mắt mọi người xung quanh thì là thế.
Y vốn cứ bình thản vậy, lúc ấm ức trông chẳng giống đang ấm ức, lúc xin lỗi cũng chẳng giống đang xin lỗi, cứ như một cái máy không cảm xúc đang phát ra âm thanh.
Nhưng Ân Vô Chấp luôn phân biệt được chút cảm xúc bé nhỏ vụn vặt từ giọng nói chẳng mấy biến điệu kia.
Khương Ngộ không thích sống, không thích cử động, dường như cũng chẳng biết hỉ nộ ái ố là gì.
Y không xấu hổ, cũng chẳng tự ti, không kiêu ngạo, không ngạc nhiên, không sợ hãi vì bất cứ thứ gì, không có dục vọng, không giận dữ.
Nếu bắt buộc phải chỉ ra một đặc điểm của y, thì đó là không có đặc điểm nào.
Nhìn từ góc độ con người, mọi mặt của y đều bình thường chẳng có gì mới lạ.
Cứ như một cơn gió, hay một đám mây, nhạt nhẽo và không đáng nhắc tới.
Một người như thế, một người dường như chẳng biết áy náy là gì, lại xin lỗi hắn.
Ân Vô Chấp giơ tay còn lại lên xoa đầu y.
"Sao lại xin lỗi?".
"Vì chọc giận cậu, khiến cậu buồn".
"Hôm qua cậu có buồn không?".
"Buồn".
"Cậu cũng buồn, tôi cũng buồn, thế là huề nhau rồi, còn xin lỗi làm gì nữa?".
"Muốn cậu vui".
"Tôi đâu có không vui".
Cằm Khương Ngộ gác trên vai hắn trượt xuống từng chút một, cổ y nhanh chóng trở thành vị trí bị chẹn lên, Ân Vô Chấp sợ y không thở được nên đành rụt tay lại, đổi tư thế để y nằm úp sấp trước ngực mình.
"Nếu biết cậu lười thế này thì tôi đã chẳng rủ cậu ra ngoài rồi".
"Ừ".
"Lại còn ừ nữa chứ...".
Ân Vô Chấp lại nhớ ra, nếu mình lúc trước có kí ức thì đúng là sẽ không làm như thế.
Khương Ngộ ừ, nghĩa là y muốn nói: Đúng là cậu không nên rủ tôi ra ngoài.
Y không nói hắn sai, chỉ là đang trần thuật lại sự thực thôi.
Ân Vô Chấp chẳng giận, chỉ đuổi y đi như đuổi một con mèo: "Sang kia mà nằm đi".
Nửa người trên của Khương Ngộ bị hắn nhấc lên thả xuống bàn.
Ân Vô Chấp chỉnh lại ống tay áo, tiếp tục múa bút thành văn.
Khương Ngộ ngắm hắn một lúc rồi lại gọi: "Ân Vô Chấp".
"Nói đi".
"Cậu thích tôi ở điểm nào".
Tuy Ân Vô Chấp kiếp trước đã cho y đáp án, nhưng Ân Vô Chấp không có kí ức của bây giờ hoàn toàn có thể đưa ra một đáp án khác.
Đương nhiên, Khương Ngộ hỏi chủ yếu là vì y hôm qua thực sự rất quá đáng – dường như y không xứng được Ân Vô Chấp thích đến mức này.
Thế Ân Vô Chấp học cấp ba thích y ở điểm nào?
"Thích cậu là thích cậu, cần gì lí do".
Ân Vô Chấp đáp.
"Thôi đừng nói nữa không mạch suy nghĩ của tôi đứt mất".
Khương Ngộ: ".".
Y lật cuốn sổ của mình ra.
Ân Vô Chấp giơ tay đè lại, đối diện với ánh mắt ngờ vực của Khương Ngộ thì phụng phịu: "Nằm im không hơn à, sao cứ phải mệt tay".
Khương Ngộ nói: "Gạch một nét đã".
Ân Vô Chấp cầm lên xem, phát hiện trang sổ đã chằng chịt vết bút thì hai mắt tối sầm, cố bình tĩnh lại: "Tôi thêm mấy nét hộ cậu nhé".
Khương Ngộ đáp: "Không bẻ cong sự thật".
"...".
Cũng có nguyên tắc ra phết đấy nhỉ.
Ân Vô Chấp cầm quyển sổ lên với tâm trạng phức tạp, nhìn những chữ "chính" viết đầy phía trên, dần hồi tưởng lại – chính tay Khương Ngộ đã viết từng nét một, mỗi lần viết lại phải mở sổ ra nữa chứ.
Khương Ngộ thực sự rất yêu hắn.
Khương Ngộ phát hiện một điều kì lạ, Ân Vô Chấp bỗng chốc trưởng thành hơn rất nhiều.
Ví dụ như hôm nay hắn coi việc xách theo Khương Ngộ là chuyện thường, không quan tâm ai đang nhìn hay họ đang ở tình huống ra sao.
Khương Ngộ vừa vắt vẻo trên tay Ân Vô Chấp làm đai an toàn hình người, vừa thầm nghĩ: Ân Vô Chấp lớp mười sao tự dưng lại rũ bỏ được nỗi ngượng ngùng tuổi niên thiếu thế, hồi trước lúc xách Khương Ngộ hắn còn phải trốn tránh người khác cơ mà.
"Chào thầy ạ".
Xem đi, hắn còn chào hỏi giáo viên nữa kìa.
Thầy giáo nhìn vật thể hình người trên tay hắn, có vẻ hơi giật mình.
Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp trường học, dù sao bộ dạng hai vai đeo hai cái cặp, trong tay còn xách theo người khác của Ân Vô Chấp cũng rất thu hút ánh nhìn.
Trừ lượng vận động bắt buộc mỗi ngày, hắn rất ít khi để Khương Ngộ phải tự mình động tay động chân.
Mỗi sáng hắn vệ sinh cá nhân cho mình trước rồi chạy sang phòng Khương Ngộ gọi y dậy, tiếp đó xách y vào trong xe, xe dừng ở trường, hắn lại xách y lên tầng, thả y xuống trước bàn học, cuối cùng mới giúp y lấy sách vở ra rồi bắt đầu bận rộn học hành.
Đến giờ ra chơi, hắn còn giúp Khương Ngộ lật sách, thay vở, lừa giáo viên để y ngủ cho thỏa thích.
Có điều Khương Ngộ cũng không ngủ cả ngày.
Đa số những việc tiêu hao thể lực đều được Ân Vô Chấp thực hiện hết, vậy là y có sức nghiêm túc nghe giảng.
Thành tích thi tháng của Khương Ngộ từ vị trí áp chót tăng thêm hai bậc.
Khi nhận được phiếu điểm, mẹ Khương kinh hãi: "Thành tích của nó vẫn còn tăng thêm được ư?".
Ân Vô Chấp tỏ ra chín chắn: "Trước khi thi cậu ấy được nghỉ ngơi đầy đủ nên cũng đồng ý làm thêm mấy tờ đề ạ".
Dứt lời, hắn lại nghĩ, chẳng trách Khương Ngộ ghi thù.
Ngày trước bị Ân Vô Chấp mặc kệ, y phải tự leo cầu thang, tự cầm đề, sau đó lại nỗ lực giữ cho thành tích của mình đạt tiêu chuẩn để được học cùng Ân Vô Chấp.
Khương Ngộ thực sự rất yêu hắn.
Cha Khương thấy thế này không ổn lắm: "A Chấp à, cháu cũng đâu thể giúp nó mãi được, hay cứ để nó tự làm chút ít đi?".
"Cũng không hẳn là giúp hết đâu ạ".
Ân Vô Chấp giải thích.
"Cháu nghĩ cứ để cậu ấy dành sức cho những chuyện có ích cũng hay, sắp tới chúng cháu còn muốn vào cùng một trường đại học nữa".
Cha mẹ Khương Ngộ cũng hỏi chuyện y, y rầu rĩ đáp: "Cậu ấy nhất quyết phải thế, con cũng hết cách rồi".
Y vốn là một tên lười, cãi cọ thực sự quá tốn sức mà phía Ân Vô Chấp cũng chẳng khá khẩm hơn, chẳng thà từ đầu đã nằm ườn ra để hắn thích làm gì thì làm.
Nhà nhà đều vui.
Cái đai an toàn hình người mang tên Khương Ngộ thực sự rất nổi bật, các bạn trong tổ báo tường nhanh chóng bị thu hút và tìm tới để phỏng vấn họ.
"Chào bạn Khương Ngộ, bạn có hài lòng với cuộc sống học đường hiện giờ không?".
"Hài lòng".
"Về tin đồn mọi người đang truyền tai nhau, rằng thành tích thi tháng của bạn nhờ Ân Vô Chấp nên mới tăng thêm, bạn thấy thế nào?".
"Chưa nghe".
"Bình thường ở nhà bạn hay làm gì?".
"Ở nhà".
"Xin hỏi lúc học cấp hai bạn cũng thế này sao?".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng trả lời bằng một câu dài: "Hồi học cấp hai Ân Vô Chấp không để ý tới tôi".
Ân Vô Chấp lập tức nhìn y, thành viên tổ báo tường như vừa phát hiện ra bí mật nào đó, đang định hỏi thêm đã nghe hắn ho khẽ: "Không phải đâu".
Ân Vô Chấp là học sinh xuất sắc nổi tiếng trong trường, vốn đã rất cá tính, thành viên tổ báo tường lập tức chuyển micro sang phía hắn: "Khương Ngộ nói hồi học cấp hai bạn không để ý đến bạn ấy, bạn có thể giải thích nguyên nhân được không?".
"Không phải mình không để ý tới cậu ấy, chỉ là lúc đó tôi tương đối bận rộn thôi".
Bận chơi điện tử cùng đám bạn xấu, Ân Vô Chấp yên lặng khinh bỉ bản thân: "Nói đúng hơn là không rảnh để quan tâm cậu ấy".
Hắn liếc nhìn Khương Ngộ.
Khương Ngộ không có biểu cảm gì, tư thế ngồi bắt đầu xiêu vẹo, gò má trắng nõn áp lên lan can.
Người chịu trách nhiệm quay chụp lập tức giơ máy lên chụp một kiểu, người phỏng vấn lại hỏi tiếp: "Nghe nói hai bạn cùng lớn lên từ nhỏ, Khương Ngộ đã thế này từ khi ấy sao?".
"Đúng thế, không hẳn là lười mà khá ngoan".
"Sao bạn phải giúp đỡ bạn Khương Ngộ nhiều đến thế?".
"Đại hội thể dục thể thao của trường sắp tới, mình đã đăng kí môn bóng ném nên muốn luyện lực tay thôi".
Người phỏng vấn có vẻ rất thất vọng: "Nghe nói trên lớp cậu thường bao che cho Khương Ngộ bằng cách lừa giáo viên để bạn ấy ngủ, cũng vì thế mà giáo viên từng gọi cậu lên nói chuyện, khi ấy cậu đã làm gì để thuyết phục giáo viên mặc kệ bạn ấy?".
Ân Vô Chấp kiên trì đợi cô nàng nói hết rồi mới trả lời: "Chỉ là tin đồn thôi, Khương Ngộ chưa bao giờ ngủ trong tiết học".
Người quay chụp lại chụp thêm một tấm nữa, Khương Ngộ đang tì mặt vào lan can đã nhắm mắt lại.
Lúc ra khỏi cửa, Ân Vô Chấp ôm eo Khương Ngộ dậy, cánh tay thoáng dùng sức, thản nhiên xách y lên.
Người phỏng vấn len lén hóng hớt: "Có người cảm thấy hai bạn đã vượt quá phạm vi bạn bè, bạn nghĩ sao?".
Ân Vô Chấp giả vờ ngạc nhiên, cũng thấp giọng: "Rõ đến thế à?".
Cô nàng kia: "!!!".
Khương Ngộ cũng nghe thấy.
Y vừa được xách đi vừa tự hỏi.
Ân Vô Chấp bây giờ to gan đến vậy ư?
Không ngờ hắn muốn công khai mối quan hệ của họ trong trường.
Sao cứ, cứ thấy sai sai.
Y nằm gục ra bàn, ngậm túi thạch trái cây Ân Vô Chấp đút vào miệng, vừa mút vừa nhìn hắn.
Ân Vô Chấp nói: "Tôi tới văn phòng giáo viên lấy