Dĩ nhiên Khương Ngộ không thể mở mắt được rồi.
Nếu không có cái cơ thể ai cũng chạm được vào này, y có thể ngủ một mình đến lúc trời đất suy tàn cũng được.
Chỉ tiếc giờ y đã là người.
Diêu Cơ cố trợn to hai mắt, nước mắt sinh lí rưng rưng, thị ra sức dùng tay chùi chùi rồi lại hỏi: "Sao Ngộ Nhi vẫn chưa tỉnh?".
Tề Hãn Miểu thở dài: "Dạo gần đây phải tới giữa trưa bệ hạ mới dậy ạ".
Dường như Diêu Cơ nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười: "Ngày bé bệ hạ rất chăm, ba tuổi đã quen với việc rời giường đọc sách từ giờ Mão, bảy tuổi bắt đầu tập võ, chưa bao giờ ngủ quá nửa giờ Dần.
Sau này tiên đế thấy đau lòng nên mới hạ chỉ ép nó mỗi buổi trưa phải nghỉ một canh giờ, đến nay muôn dân vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện kia đấy!".
Thị tiếp tục: "Nhưng bây giờ ngươi lại nói với ai gia, ngày nào nó cũng ngủ tới giữa trưa ư?!".
"...!Dạo gần đây người mới có thói quen đó ạ".
"Không thể nào".
Diêu Cơ bước lên.
"Lúc mới vừa lên ngôi nó vẫn thường xuyên đến thỉnh an ta, dạo này...!Dạo này...".
Con ngươi thị run run, chẳng dám nghĩ nữa.
Diêu Cơ chỉ nhào tới trước long sàng mà dịu giọng gọi: "Ngộ Nhi, Ngộ Nhi à, con tỉnh lại đi, đến giờ dậy rồi, Ngộ Nhi...".
Cơ thể Khương Ngộ bị lay lay: "Ngộ Nhi, Ngộ Nhi ơi...".
Giọng nói xuyên qua ý thức y như một cơn ác mộng.
...!Bà ta lại tới rồi, lại tới rồi, lại tới nữa rồi.
Rốt cuộc bà ta muốn gì cơ chứ.
Không nghe, không muốn nghe, không dậy, không dậy nổi, đáng ghét đáng ghét đáng ghét.
Phong, ấn, năm, giác, quan.
Đau.
Lại bị cấu rồi.
Tang Phê cảm thấy tuyệt vọng.
Y chưa từng ghét bất cứ điều gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ, y quyết định mình sẽ ghét người đàn bà này.
"Thưa Thái hậu".
Ân Vô Chấp nhìn vết thương vì bị cấu trên tay Khương Ngộ, cố kiềm chế.
"Ngày xưa người cũng gọi bệ hạ dậy thế này hay sao?".
Diêu Cơ cúi đầu, chầm chậm thu tay.
"Sao nó vẫn còn ngủ?".
Lúc trước đâu có thế này.
Nếu ngủ thì chỉ cần cấu hai lần thôi, nó sẽ tỉnh dậy theo phản xạ có điều kiện, ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn tập võ, ngoan ngoãn nghe lời.
Cốc Yến bước đến, nói: "Thưa Thái hậu, hãy để thần xem thử".
Diêu Cơ tiếc nuối nhường đường.
Trong nháy mắt, thị có cảm giác thứ mình vẫn luôn siết chặt trong tay đã trôi đi – đứa trẻ ấy tựa như một nắm cát, có siết chặt đến mấy thì cũng chẳng biết nó trôi đi nhanh hơn từ khi nào.
Bây giờ, chẳng còn lại tới một hạt.
Cốc Yến ngồi bên giường, đầu tiên kiểm tra mạch đập và hai mắt Khương Ngộ, rồi thở dài.
Hắn ta nhẹ nhàng xoa vết thương trên tay y: "Bệ hạ đã ngủ một đêm, giờ này chắc cũng dậy rồi".
"Bệ hạ à, hôm qua mọi người đều sợ hãi, nếu người tỉnh rồi thì mở mắt ra nhìn thần được không?".
Khương Ngộ không thèm để ý tới hắn ta.
Không ai có thể đánh thức Tang Phê đang phong ấn năm giác quan được.
"Thế tử điện hạ đã quỳ suốt đêm rồi".
Khương Ngộ vẫn chưa phản ứng gì, Ân Vô Chấp khẽ nâng mi.
"Nếu người cứ ngủ mãi thì có khi Thế tử điện hạ sẽ bị Thái hoàng thái hậu đưa về phủ mất".
Tang Phê bắt đầu do dự.
Đúng là y buồn ngủ lắm lắm, nhưng trực giác mách bảo đúng là Thái hoàng thái hậu có thể làm vậy thật.
Nếu Ân Vô Chấp rời đi thì lịch sử có thể bị thay đổi, rồi y phải nghĩ cách khác đưa hắn quay lại nữa chứ.
...! Dĩ nhiên lúc trước Tang Phê đâu có để ý cái gọi là lịch sử, dù sao y cũng chỉ là một linh hồn nhỏ bé thôi, lịch sử có ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới y.
Nhưng nếu giờ đây y cũng là một phần trong dòng lịch sử xưa cũ ấy, thì có không để ý cũng bắt buộc phải để ý.
Cơ mà không muốn tỉnh dậy, không muốn mở mắt, mệt lắm.
"Bệ hạ mở mắt cho thần nhìn đi, nhìn một cái thôi, xem có thật là bệ hạ không sao không? Được thế thì mọi người đều yên tâm cả, nếu Thái hoàng thái hậu biết bệ hạ đã tỉnh thì cũng không dám để Thế tử đi đâu".
Kì tích xảy ra.
Ân Vô Chấp ngừng thở.
Cốc Yến hít một hơi thật nhẹ.
Tang Phê từ từ mở...!một mắt.
Con ngươi long lanh chẳng hề nhúc nhích, nhìn Cốc Yến độ hai giây rồi nhắm thật chặt.
Ân Vô Chấp không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Cốc Yến cười thành tiếng: "Thôi được, nếu bệ hạ tỉnh rồi thì chúng thần sẽ không quấy rầy nữa".
Diêu Cơ không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhưng thấy hắn ta đứng dậy thì hỏi: "Bệ hạ...".
"Bệ hạ đã tỉnh, nhưng vẫn chưa ngủ đủ ạ".
Cốc Yến đáp.
"Thái hậu cứ về nghỉ ngơi trước đi".
"Nếu thế thì sao ban nãy nó không để ý tới ai gia?".
Cốc Yến nhìn thị, lại cười: "Sao mà thần biết được?".
Diêu Cơ lùi về sau, đôi mắt ửng đỏ.
Nghĩa là, Khương Ngộ cố ý ư?
Nó nghe được, cảm nhận được, nhưng không muốn đáp lại thị.
Chung quy nó vẫn hận thị, oán thị, ghét thị ư? Ngay cả chút tình cảm cuối cùng cũng chẳng còn nữa?
Diêu Thái hậu được dìu khỏi điện Thái Cực, Tề Hãn Miểu cũng lập tức cho người đi báo với Thái hoàng thái hậu rằng bệ hạ đã tỉnh, bà không cần lo lắng.
Cốc Yến dọn hòm thuốc, quay đầu nhìn Ân Vô Chấp rồi gọi: "Điện hạ".
Một thứ bị ném qua, hắn giơ tay bắt được.
Cốc Yến nói: "Đây là dầu thuốc, có thể dùng cho cả cánh tay và đầu gối".
Cánh tay là của Khương Ngộ, còn đầu gối thì chắc chắn là của Ân Vô Chấp rồi.
Hắn nói: "Đa tạ".
"Bệ hạ quan tâm điện hạ như thế, ngày sau chúng ta khó mà không giao thiệp nhiều với nhau".
Cốc Yến xách hòm thuốc, gật đầu: "Tại hạ xin cáo lui".
"Phiền ngươi quá".
Mọi người đã đi hết, Tề Hãn Miểu lập tức đỡ Ân Vô Chấp đứng dậy.
Hắn hơi duỗi chân, nói: "Công công đi nghỉ đi, để ta chăm sóc bệ hạ".
"Sao mà được ạ, điện hạ đã quỳ cả đêm rồi, ngài mới cần nghỉ ngơi nhất chứ".
"Không sao, ta cũng quen rồi, trước đây trong quân đội ta cũng thường bị cha phạt quỳ".
Tề Hãn Miểu vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng Ân Vô Chấp đã hạ lệnh: "Mau lên".
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ân Vô Chấp giơ tay xoa đôi mắt mỏi nhừ, sai người bưng nước sạch tới, đầu tiên là rửa sạch vết thương ở nhân trung và hổ khẩu cho Khương Ngộ rồi thoa thuốc, lại đổ dầu thuốc ra lòng bàn tay.
Hắn học theo động tác mát xa cho Khương Ngộ của Cốc Thái y lúc trước, chăm sóc cho vết ứ bầm kia.
Ngày ấy hắn hơi bóp tay Khương Ngộ có chút chút mà y đã đau tới mức ứa mồ hôi lạnh, hôm nay Diêu Cơ còn ra tay khủng khiếp hơn mà y lại chẳng nói tiếng nào.
Thế là sao cơ chứ.
Có lẽ vì hôm qua ngủ sớm nên từ lúc tỉnh dậy Khương Ngộ không thấy quá buồn ngủ nữa, lại