Edit: Ryal
Có trách thì chỉ trách Ân Vô Chấp sống chưa đủ lâu.
Trong suốt chưa tới hai mươi năm cuộc đời đã được tính toán kĩ càng của hắn, đã bao giờ có một kẻ không biết liêm sỉ tới mức này xuất hiện?
Đây là sự hạ nhục ai cũng hiểu, kẻ hạ nhục còn lười biếng, bắt người bị hạ nhục cầm tay y để hạ nhục thay.
Ân Vô Chấp chỉ muốn vỗ y xuống tờ giấy, xem y có biến thành hai chữ "quá đáng" hay không.
Nếu tên này không phải quá đáng thành tinh thì hắn nguyện từ quan về quê trồng trọt.
"Người đừng hòng".
"Cầm tay".
"Đã bảo không được rồi mà".
Truyện Thám Hiểm
"Muốn".
"...".
Ân Vô Chấp sầm mặt, trở mình.
Hắn có thể chấp nhận việc chăm sóc Khương Ngộ, giúp y đi lại khắp nơi, nhưng chắc chắn sẽ không chấp nhận được nếu Khương Ngộ làm ra chuyện thế kia với mình.
Người ở đây mà là một cô nương thì hôn quân đã ăn tát từ lâu rồi.
Trong lòng hắn, chuyện này phải là đôi bên dần có tình cảm với nhau đến một mức độ nào đó mới làm được.
Hắn không thể để cái tên không biết quý trọng như Khương Ngộ, ít nhất là bây giờ chưa biết quý trọng, vội vã thực hiện ý đồ.
"Ân Vô Chấp, trẫm ra lệnh cho ngươi đấy".
Ân Vô Chấp thờ ơ.
"Trẫm muốn phạt ngươi".
Ân Vô Chấp vẫn thờ ơ.
"...".
Khương Ngộ nói mãi mệt rồi, nghỉ tí đã.
Sau lưng im bặt, Ân Vô Chấp muộn màng hồi tưởng lại, chẳng biết Khương Ngộ nhìn thái độ ấy thì có nghĩ hắn ghét y không.
Buồn à?
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng giải thích: "Thần không thích thế".
Khương Ngộ còn đang nghĩ xem có nên bỏ cuộc hay không.
Dù sao muốn xong việc thì chắc cũng sẽ tốn sức lắm, cũng chẳng biết có đẩy mạnh tiến độ chết của y không, có đáng giá không.
Nhưng câu nói ấy khiến y ngước lên nhìn: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp không hé răng.
"Quay lại đây".
Vài giây sau, Ân Vô Chấp quay lại, nhưng thái độ chống cự vẫn rất rõ ràng.
Hắn càng chống cự thì Khương Ngộ lại càng không muốn bỏ qua: "Tay".
Không cho sờ thì đòi nắm tay, tên hôn quân này cũng chưa tới mức hoàn toàn không cứu được, vẫn còn biết tôn trọng người khác.
Ân Vô Chấp giận dữ nắm lấy tay y.
Tay Khương Ngộ là tay của người cầm bút, cũng từng cầm binh khí, có lẽ vì sống trong nhung lụa gần hai năm nay nên vết chai đã mỏng đi nhiều, ấn vào thấy mềm mại.
Ân Vô Chấp dùng hai tay nâng tay y lên, bỗng nhớ lại yêu cầu quá đáng kia.
Nếu cái tay này thực sự...
Hắn hoàn hồn: "Người nói gì cơ?".
"Sờ".
"...".
Vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc!
Ân Vô Chấp xanh mặt: "Thần nói rồi, đừng hòng".
"Muốn".
Môi dưới Ân Vô Chấp lại dần bĩu ra.
"Muốn".
Khương Ngộ sẵn lòng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để được chết.
"Nếu không thì trẫm sẽ gọi Trần Tử Diễm vào cung, bảo hắn ta thay ngươi chịu đựng".
Ngực Ân Vô Chấp phập phồng, sát khí dần tỏa ra.
Khương Ngộ hiểu rồi, trong lòng hắn thì Trần Tử Diễm đúng là quan trọng bậc nhất, lần nào nhắc tới Trần Tử Diễm là trông hắn cũng như sắp vác đao ra làm thịt y.
Nếu gọi cả Trần Tử Diễm vào cung để hạ nhục Ân Vô Chấp, thì chẳng phải mục tiêu sẽ nhanh chóng được hoàn thành hay sao?
Khương Ngộ chẳng sợ: "Nhanh lên".
Ân Vô Chấp nắm tay y, y lại nói: "Không được làm trẫm đau".
Ngón tay hắn căng cứng như thép, xung quanh đôi mắt đẹp kia dần hiện những vệt đỏ rất quen.
Có lẽ là xấu hổ, có lẽ là ngượng ngùng, có lẽ là giận dữ, có lẽ là buồn bực.
Ánh mắt của Khương Ngộ bỗng dừng lại nơi khóe mắt trái hắn, trong một khoảnh khắc, dường như y thấy có thứ gì hiện lên – dường như là một chấm đỏ rất bắt mắt.
Nhưng y nhanh chóng phát hiện đó là vì Ân Vô Chấp khóc, hắn khóc là khóe mắt sẽ đỏ ửng lên, những giọt lệ bao lấy sắc đỏ kia, óng lánh long lanh, rất đẹp.
Tay y được đặt lên ngực Ân Vô Chấp đúng như mong muốn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Thế này người vừa lòng chưa?".
Dĩ nhiên là chưa vừa lòng rồi.
Khương Ngộ nói: "Sờ".
Da Ân Vô Chấp rất đẹp, vừa căng vừa đàn hồi, tuy là võ tướng thì khó tránh khỏi có vài vết sẹo, nhưng chúng chẳng hề giảm bớt mị lực của cơ thể ấy mà còn khiến hắn có thêm đôi phần cường tráng.
Khương Ngộ lại liếc nốt đỏ kia qua khóe mắt, sẫm màu và bắt mắt như một giọt máu, nhưng khi nhìn thẳng vào nơi khóe mắt Ân Vô Chấp thì nó lại biến mất không còn chút dấu vết nào, dường như chỉ là y hoa mắt mà thôi.
"Vừa lòng chưa?".
Giọng Ân Vô Chấp vang lên, xen nỗi ấm ức, âm u như ma quỷ.
Khương Ngộ nhìn thẳng vào mắt hắn mà đáp: "Chưa, thêm một lần nữa".
Ân Vô Chấp nhanh chóng cọ tay y qua ngực mình như dùng khăn lau.
Khương Ngộ ra lệnh: "Xuống dưới một chút".
"...".
Ân Vô Chấp quyết định rồi, hắn sẽ không bao giờ thương tiếc tên hôn quân này nữa.
Ai thèm quan tâm tên hôn quân này có thích hắn hay không, có yêu hắn tha thiết hay không, hắn có phải là người duy nhất cứu được y hay không, cứ mặc kệ sống chết của y thôi!
"Xuống nữa".
Ân Vô Chấp: "...".
Không, hắn muốn giết y, tự tay lấy đầu y xuống, treo trên cổng thành!
Tay Khương Ngộ bị hất mạnh ra ngoài.
Đúng là y chẳng dùng chút sức nào, lần này mu bàn tay va thẳng vào bức tường phía sau, cơn đau kéo tới khiến ngón tay cuộn lại.
Ánh mắt Ân Vô Chấp nhìn y hệt như đang nhìn một kẻ đã chết, dù vẫn còn rưng rưng: "Cút đi".
Khương Ngộ cảm nhận được lòng thù hận rất rõ, y không thích: "Ngươi dám bảo trẫm cút à".
"Ngươi không cút thì ta cút".
Hắn xuống giường, mặc quần áo thật nhanh, cụp mắt, giọt lệ lăn qua sống mũi.
Tên ác ôn Khương Ngộ, không giết y thì khó mà rửa sạch mối nhục ngày hôm nay.
Thứ khiến hắn thấy phẫn nộ nhất lại chính là cơ thể mình, hắn không khống chế nổi bản thân mà bị y hấp dẫn, có phản ứng với y.
"Ân Vô Chấp".
Vết thương trên lưng chẳng đau mấy, lúc đứng dậy hắn nhẹ đỡ vai mình, chẳng thèm đáp mà lấy tấm áo ngoài vắt ở bức bình phong xuống.
"Ngươi làm trẫm đau".
Ân Vô Chấp cụp mắt, im lặng mặc áo.
"Lại đây, xoa bóp cho trẫm".
Ân Vô Chấp không hề biến sắc, kéo cửa phòng ra.
"Hay ngươi muốn trẫm gọi Trần Tử Diễm đến?".
Cửa phòng bị đóng thật mạnh, Ân Vô Chấp quay lại, cầm tay y, ấn thật mạnh...!sợ bị tru di cửu tộc nên không dám ấn mạnh.
Khương Ngộ vẫn nhìn hắn: "Ngươi đi lại được bình thường rồi đấy à?".
Ân Vô Chấp sầm mặt xoa bóp tay cho y.
Đang cố gương ư? Khương Ngộ nói tiếp: "Nếu thế thì lát nữa tới ngự thư phòng phê tấu chương đi".
"Xin hỏi bệ hạ sẽ làm gì?".
"Ra lệnh cho ngươi".
Ân Vô Chấp cố dằn nỗi ấm ức trong ngực, ôm y lên đặt vào xe lăn, rồi Khương Ngộ bị đẩy thẳng ra ngoài, cửa phòng khép lại sau lưng.
"Thần không được khỏe, xin bệ hạ hãy tự làm".
Tự làm thì rõ là không rồi, Khương Ngộ gọi Tề Hãn Miểu, bảo lão đẩy mình về điện Thái Cực.
Kể từ khi ấy Ân Vô Chấp chẳng thèm bước một bước ra khỏi căn phòng nhỏ kia, tấu chương ở ngự thư phòng lại im lặng chất chồng như núi.
Cái Khương Ngộ thích nhất là không có Ân Vô Chấp thì y được quang minh chính đại trốn hai lần lâm triều, bởi các nô tài ở điện Thái Cực đâu dám không tuân lời y.
Sau hai ngày ấm áp, một buổi tối nọ nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh.
Trưa hôm sau Khương Ngộ ra hành lang mới muộn màng phát hiện bộ y phục mềm đã không chống lạnh được nữa, toan gọi người lấy chăn ra đắp.
Tề Hãn Miểu từ ngoài điện bước vào, nâng chiếc áo bông mềm mại, tủm tỉm cười: "Tâu bệ hạ, tiểu thư nhà họ Thu gửi chiếc áo nàng tự tay may cho người, người thử mặc xem".
Khương Ngộ không có hứng thú lắm, chẳng thèm liếc mắt.
Tề Hãn Miểu chỉ đành nói thêm: "Là của Đại tiểu thư nhà họ Thu đấy ạ".
Ai cơ? Khương Ngộ hoàn toàn không có ấn tượng.
"Bệ hạ".
Tề Hãn Miểu bước tới trước mặt y, dịu giọng nói.
"Là Thu Vô Trần, Đại tiểu thư họ Thu tự tay may xiêm áo ạ".
Khương Ngộ nhớ ra rồi, y nghiêng đầu nhìn lão, hỏi: "Tẩu tẩu?".
Tề Hãn Miểu hơi khựng lại, thở dài: "Cũng chỉ có