Trong màn đêm, giọng Ân Vô Chấp được đè thật thấp như không cam tâm để lộ vẻ yếu thế.
Khương Ngộ biết hắn đau, nên y nói: "Buông ra".
Ân Vô Chấp chẳng đáp.
Nhưng cánh tay ôm y thì lại siết chặt.
"Vết thương của ngươi cần được xử lí".
"Không xử lí cũng chẳng sao".
Lúc đầu Khương Ngộ còn ngửi thấy mùi thảo dược nhưng rồi nó nhanh chóng bị mùi máu nồng nặc che lấp mất, cằm y cũng trở nên ươn ướt.
Y chưa bao giờ bị thương tới mức độ đó, lại càng không biết rốt cuộc thế này là sao.
Nhưng Ân Vô Chấp nhất định sẽ biết, hắn nghĩ không sao thì sẽ là không sao.
"Trẫm muốn ngủ nữa".
Một chớp mắt sau, vai y bỗng bị cắn mạnh, cơn đau khiến đầu óc tỉnh táo lại: "Ân Vô Chấp, ngươi dám làm trẫm bị thương".
Cơ thể lại lún xuống giường, Ân Vô Chấp ôm lấy y, chìm vào hôn mê.
Một nén nhang sau, Khương Ngộ ngồi trên long sàng nhìn Ân Vô Chấp nằm bên cạnh, dưới chân là Tề Hãn Miểu đang quỳ với vẻ vô cùng áy náy: "Đều tại nô tài cả, nô tài không nên để điện hạ uống rượu, lại càng không nên để ngài ấy chăm sóc bệ hạ trong lúc ngài ấy đang bị thương thế này".
Khương Ngộ không để ý tới lão.
Bên giường, Cốc Yến và Trần Tử Diễm cùng xử lí vết thương cho Ân Vô Chấp, thay áo ngoài giúp hắn.
Khi Trần Tử Diễm ôm bộ quần áo lên, một thứ gì đó đột nhiên rơi xuống.
Hắn ta tiện tay nhặt lên rồi mở ra, chợt sững sờ: "Đây là...".
Cốc Yến ở bên cạnh cũng ghé mắt nhìn.
Khương Ngộ hỏi: "Gì thế?".
"Hình như là bệ hạ".
Trần Tử Diễm bước tới cho y xem.
"Chẳng biết tại sao chỉ vẽ một đôi mắt".
"Đặt đó đi".
Khương Ngộ lại hỏi.
"Cốc Yến, hắn sao rồi?".
"Có lẽ Thế tử điện hạ đã bị thương trong chiến trận, đi đường mệt mỏi nên không được chăm sóc chu đáo, chẳng biết vì sao mà đêm qua vết thương lại bị vỡ, cuối cùng mất máu quá nhiều và dẫn đến hôn mê".
"Có chết được không?".
Cốc Yến mỉm cười, động viên: "Bệ hạ cứ yên tâm đi ạ, giờ thì ngài ấy ổn rồi".
Giờ ổn rồi, nói cách khác, ban nãy hắn suýt chết.
Chẳng phải Ân Vô Chấp nói hắn không sao ư, tại sao lại chẳng có chút hiểu biết nào về cơ thể mình thế.
Hôm qua y tuyên bố muốn cưới Thu Vô Trần, Thái hoàng thái hậu đã đùng đùng nổi giận mà Văn Thái hậu cũng tìm đến, cả ngày không được yên thân.
Đến tối thì bị Ân Vô Chấp quấy rầy, Khương Ngộ ngủ không ngon, y nhường long sàng cho Ân Vô Chấp còn mình thì nằm vùi trên ghế ngủ mơ màng tận hơn nửa ngày rồi.
Phàm là thứ gì suôn sẻ quá thì sẽ bắt đầu trở nên vô vị.
Khương Ngộ muốn thở dài, nhưng thở dài cũng mệt, thế là y không thở dài nữa.
Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, sau lưng có động tĩnh truyền đến.
Ai đó bước tới bàn và cầm bức tranh vẽ kia lên.
Khương Ngộ nghe hắn hỏi: "Đã có những ai nhìn thấy thứ này?".
Tề Hãn Miểu đáp: "Trần Thị lang, Cốc Thái y, còn cả bệ hạ và nô tài nữa".
Trang giấy lại bị cuộn vào, người kia nói: "Phiền công công giúp ta chuẩn bị chút thức ăn".
"Điện hạ đừng khách sáo với lão nô.
Ban nãy bệ hạ đã phạt lão nô quỳ hơn nửa ngày, có lẽ người muốn trách tội lão nô vì đã để ngài gác đêm lúc vẫn còn bị thương đấy".
"Đừng nghĩ nhiều".
Ân Vô Chấp đáp.
"Chắc ông tự quỳ chứ gì, người chỉ lười gọi thôi".
Ân Vô Chấp kéo ghế ra, không thèm nhìn quả trứng lười đang nằm ườn trên hành lang nữa.
Tề Hãn Miểu nhanh chóng ra lệnh cho hạ nhân dọn bàn, Ân Vô Chấp cầm bát, im lặng tự ăn.
Tề Hãn Miểu thì bưng bát bánh trứng, dè dặt tiến tới chỗ Khương Ngộ: "Bệ hạ, bệ hạ, muộn lắm rồi, người cũng ăn chút gì đi".
Ân Vô Chấp hỏi: "Hôm nay người không ăn cơm ư?".
Tề Hãn Miểu thở dài, lắc đầu: "Thế tử đi rồi, gần như mỗi ngày bệ hạ chỉ ăn một bữa, thi thoảng lắm mới ăn hai bữa.
Ngài thử nhìn xem người đã gầy xuống bao nhiêu".
Ân Vô Chấp nghĩ tới cái tên bị mình lột sạch hôm qua, vất vả lắm mới nuôi được tí da thịt, ấy thế mà quả thực y đã gầy đi ít nhiều.
Sắc mặt hắn sầm xuống: "Các ngươi làm nô tài kiểu gì vậy, bao nhiêu kẻ vây quanh mà có mỗi miếng cơm cũng đút không xong".
Đây là lần đầu tiên Tề Hãn Miểu thấy hắn nổi giận, lão sửng sốt một lúc lâu rồi mới lắp bắp: "Thế tử đi rồi, bệ hạ không chịu ăn, nếu các nô tài ép người ăn thì sẽ phải chịu đòn".
"Nếu đã sợ chịu đòn thì làm nô tài làm gì nữa?!".
Ân Vô Chấp buông bát xuống.
"...".
Tề Hãn Miểu bị hắn mắng tới nỗi run run, quỳ sụp xuống.
Lão chẳng phản bác được gì.
Không đúng hay sao, nếu đã sợ chịu đòn tới vậy thì sao còn làm nô tài, sao không đi làm quan to?
Ân Vô Chấp đè tay lên vết thương trên vai, cúi đầu một chốc, mái tóc dài ngổn ngang che khuất sắc mặt.
"Xin lỗi".
Giây lát sau, hắn cất lời.
"Ta thất lễ".
Tề Hãn Miểu vội vàng lắc đầu: "Thế tử điện hạ nói đúng lắm".
Đúng ở đâu.
Rõ ràng hắn đang cố ý trút giận.
Ân Vô Chấp không ngờ mình lại biến thành một kẻ thế này, hắn nói: "Để ta đút, đặt bát xuống đi".
Chẳng bao lâu sau, chiếc bàn nhỏ được dọn lên trước mặt Khương Ngộ, trên đó là một bát cháo hoa và vài món khác.
Ân Vô Chấp ngồi đối diện y, đầu tiên là sai người mang khăn nóng đến rồi chẳng nói chẳng rằng mà lau mặt cho Khương Ngộ.
Y hừ hừ hai tiếng, rồi lại bị đắp một cái khăn khác lạnh như băng lên mặt.
Khương Ngộ giật mình mở mắt, run nhè nhẹ: "Ân Vô Chấp".
"Ăn cơm".
Ân Vô Chấp dùng tay không bị thương múc một thìa cháo thịt, đưa tới bên môi y: "Há miệng".
"Không ăn thịt".
"Nếu không ăn thì đêm nay không được ngủ".
Khương Ngộ nhìn hắn như không dám tin: "Ngươi đang đe dọa trẫm".
Vẫn còn đang bị thương mà dám uy hiếp y.
"Chừng nào ăn xong thần có việc muốn báo cáo".
"Trẫm không ăn".
"Thế thì đêm nay ta sẽ thả một cục băng vào trong chăn của ngươi".
Có ra sao thì Khương Ngộ cũng chẳng ngờ hắn sẽ đối xử với mình như vậy, y nói: "Trẫm muốn đánh ngươi".
"Dĩ nhiên ngươi có thể đánh ta".
Ân Vô Chấp cong khóe môi nhợt nhạt.
"Ngươi muốn giết ta luôn cũng được".
Hắn hỏi: "Ngươi căn bản chẳng quan tâm tới sự sống chết của ta, chẳng phải thế hay sao?".
Khương Ngộ nghe được chút oán hận trong giọng hắn, nhưng sự oán hận ấy không giống như y tưởng tượng.
Ân Vô Chấp không trút oán hận lên người y, mà lại như tự giận mình, trút giận lên chính mình.
Cái thìa lại được đưa tới bên môi y, Ân Vô Chấp lạnh giọng: "Ăn".
Khương Ngộ chần chừ.
Ân Vô Chấp bỗng giơ tay trái ra bóp má y, ép mở miệng, rồi đút thìa cháo vào.
Khương Ngộ: "A".
Y vô thức nuốt xuống.
Chỉ mỗi hành động ấy cũng đủ để khiến Ân Vô Chấp toát mồ hôi lạnh: "Ngươi muốn bắt nạt ta, nhìn ta bị thương, nhìn ta đau đớn – vậy thì ngươi sẽ vui, đúng không?".
Miệng Khương Ngộ lại bị ép mở, thìa cháo lại bị đút vào.
Y nhớ tới lời Cốc Yến, bèn nuốt xuống rồi nói: "Không được nhúc nhích".
Ân Vô Chấp không mảy may biến sắc.
Khương Ngộ nhìn vai trái hắn: "Trẫm tự ăn".
Ân Vô Chấp mím môi, dùng tay phải lấy một chiếc khăn vuông nhét vào cổ áo y, lại gắp một miếng cải xanh đưa