Ân Vô Chấp tiễn Tề công công đang cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng đi, rồi cuối cùng vẫn đi tìm thước đo.
Hoàng đế mì sợi vẫn mềm oặt không xương y như trước, hết nghiêng bên này lại ngả bên kia.
Ân Vô Chấp đo bề ngang xong lại đo chiều cao cơ thể, tiếp đó nâng cả tay lẫn chân y lên đo cho bằng hết, cuối cùng mới hài lòng trả chúng về chỗ cũ: "Vai thần rộng hơn bệ hạ, người thần cao hơn bệ hạ, tay chân thần cũng to hơn bệ hạ một vòng.
Thần mà nhỏ thì bệ hạ là tí hon".
Tang Phê: ".".
Sao trên đời lại có người tẻ nhạt đến thế.
Dĩ nhiên y lười đôi co với hắn: "Ngươi phát hiện được điều gì qua những chuyện Thập Lục kể lại?".
"Vài chi tiết nhỏ thôi".
"?".
"Thần...!không dám nói".
"??".
"Dù sao đó cũng là mẫu thân của bệ hạ...".
Ân Vô Chấp lặng lẽ quan sát vẻ mặt Khương Ngộ.
"Thần không dám bàn chuyện thị phi".
".".
Sao cái tên Ân Vô Chấp này nhát gan thế, đến giờ mà vẫn khúm núm, lẽ nào thái độ dửng dưng của y đối với Diêu Cơ vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao.
Khương Ngộ đáp: "Ái khanh cứ nói, đừng ngại".
"Thần không dám nói".
"...!Vì sao?".
"Bệ hạ là vua một nước, ở ngôi cửu ngũ chí tôn, người ấy lại là mẹ đẻ của bệ hạ, dù xét về danh phận hay máu mủ thì vẫn gần gũi hơn thần nhiều".
Chuyện này cũng hợp tình hợp lí.
Sao Ân Vô Chấp có thể biết Khương Ngộ bây giờ thực ra không phải con của Diêu Cơ mà là một vong hồn vô danh tới từ mấy ngàn năm sau được.
Y bèn lặp lại: "Trẫm tha tội cho ngươi".
Ân Vô Chấp muốn nói rồi lại thôi.
Khương Ngộ: "?".
"Thần không dám chắc".
Khương Ngộ hiểu rồi.
Nếu đã tha tội mà hắn vẫn không dám chắc thì hiển nhiên Ân Vô Chấp không muốn nói.
Khương Ngộ cũng lười truy hỏi.
Y đang định bỏ cuộc, không ngờ Ân Vô Chấp lại nói: "Diêu Thái hậu có để lại một nha hoàn, bệ hạ muốn xem thử không?".
"Được".
Ân Vô Chấp: "Xem ra người mà Diêu Thái hậu để lại vẫn quan trọng hơn".
Cuối cùng Khương Ngộ cũng hiểu ra.
Ân Vô Chấp ra vẻ như không dám hé răng nửa lời, không phải do thái độ dửng dưng của y đối với Diêu Cơ vẫn chưa đủ rõ ràng mà là bởi hắn đang yêu cầu cảm giác an toàn từ phía y.
Y gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp có vẻ rất mong đợi: "Vâng".
"Vô dụng, cút đi".
"...".
Ân Vô Chấp mím môi, dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc dài: "Bệ hạ không thể dung túng cho thần thêm chút nữa hay sao".
Khương Ngộ nhắm một mắt, để lại cho hắn con mắt bên kia.
Đầu ngón tay Ân Vô Chấp lại cọ nhẹ qua hàng mi đang khép ấy: "Người còn trách da mặt thần mỏng, nhưng người cứ dữ thế này thì sao thần dám mặt dày đây".
Khương Ngộ cẩn thận suy nghĩ những mắt xích trong chuyện này.
Đúng là Ân Vô Chấp ngày xưa nhát gan hơn, động tí là khóc, động tí là chạy – dạo gần đây y đối xử với hắn tốt hơn một chút, đúng là hắn cũng to gan hơn.
Nếu y đối xử tốt với hắn, có lẽ hắn cũng sẽ ngầm tính kế y như Tương Vương vậy.
Trong trường hợp bình thường, cái tốt cực đoan có thể dẫn tới lòng lang dạ sói.
Y bèn đáp: "Đương nhiên Ân ái khanh quan trọng hơn mẫu hậu rồi".
Khóe miệng Ân Vô Chấp hơi cong lên một chút, hắn không nhịn được mà hôn cái chóc lên mặt Khương Ngộ rồi lại hôn lên hàng mi thêm lần nữa, sau đó mới nói: "Đúng là thần đã phát hiện vài chi tiết, nhưng vẫn còn cần phải xác minh một chuyện rồi mới có thể trả lời bệ hạ thật rõ ràng được".
Hắn vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy: "Nhưng thần có thể cho bệ hạ xem thứ này trước, đây là vài điểm đáng ngờ thần nhớ được".
Muốn Khương Ngộ mệt não mà chết đây mà.
Y từ chối: "Khỏi cần, trẫm giao chuyện này cho Ân ái khanh toàn quyền phụ trách".
Sau đó, y lại nói: "Trên đầu giường trẫm có một ngăn bí mật, ngươi mở ra sẽ thấy thủ lệnh có thể điều động Ẩn Long vệ bất cứ lúc nào, lúc cần thì cứ lấy mà dùng".
Ân Vô Chấp được cưng mà sợ: "Ẩn, Ẩn Long vệ?".
Ẩn Long vệ đảm nhận trọng trách đúng như tên, là đội quân ám vệ của thiên tử – Thập Lục cũng có xuất thân từ tổ chức này.
Trừ một số cá nhân luôn ở bên bảo vệ thiên tử, những kẻ khác sẽ tỏa đi khắp nơi để thực hiện những chức trách riêng biệt.
Họ là tử sĩ thực thụ, không có tên tuổi mà chỉ được gọi bằng con số, ai chết thì sẽ có người khác lên thay.
Ví dụ như Thập Lục, với độ tuổi hiện giờ thì hiển nhiên gã không thể thực sự đứng thứ mười sáu trong tổ chức, hẳn là do trước khi gã gia nhập thì đúng lúc có một Thập Lục khác đã hi sinh nên gã mới thế vào.
Biểu cảm trên mặt Ân Vô Chấp thoáng thay đổi: "Bệ hạ, muốn giao những người đó, cho thần".
"Mẫu thân không có".
Vừa dứt lời, y đã bị người kia ôm chặt lấy.
Thú thực là tư thế đang nằm lại bị nâng đầu dậy ôm cũng không thoải mái là bao.
Dường như Ân Vô Chấp đang dùng rất nhiều sức lực để ôm y, nhưng cái ôm chẳng tới nỗi quá chặt.
Năm ngón tay luồn vào mái tóc dài của Khương Ngộ, y có thể cảm nhận được rất rõ độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay hắn.
Tròng mắt Ân Vô Chấp tối lại, gương mặt căng thẳng đầy sát khí: "Thần xin thề, thần tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai có cơ hội thương tổn bệ hạ".
Tỳ nữ mà Diêu Thái hậu để lại căn bản không có cơ hội gặp gỡ Khương Ngộ, ngay ngày đầu tiên tới điện Thái Cực ả đã bị Ân Vô Chấp tống cổ ra ngoài quét sân.
Trần Tử Diễm còn hỏi Ân Vô Chấp: "Một nha hoàn trẻ trung xinh đẹp như thế mà để ở ngoài điện, đệ không thấy phí phạm hay sao?".
Ân Vô Chấp chẳng chút lưu tình: "Cho ả vào điện mới là trâu gặm mẫu đơn [1]".
[1] Con trâu không biết hoa mẫu đơn đẹp nên mới gặm, ý chỉ người không nhận thức được cái tốt cái đẹp của người khác.
Trần Tử Diễm: "Bệ hạ là trâu hay mẫu đơn?".
"...!Huynh lo chuyện của huynh đi".
"Thái hoàng thái hậu nói vài ngày nữa sẽ đưa bệ hạ tới chùa Thịnh Quốc lễ Phật, đệ cũng phải theo cùng đúng không?".
"Dĩ nhiên ta phải đi theo để bảo vệ bệ hạ".
"Bệ hạ thì đâu có tới lượt đệ bảo vệ".
Trần Tử Diễm cười nhạo.
"Chẳng phải trước đây đệ chỉ ước được mau mau thả về doanh trại luyện binh à?".
"An nguy của thiên tử có liên quan tới xã tắc, bên cạnh người chẳng ai có võ công tốt bằng ra".
"Đội trưởng Cừu cũng không bằng đệ?".
"Tên đó mới ra chiến trường được mấy năm, kinh nghiệm giết người không nhiều bằng ta".
Trần Tử Diễm lắc đầu: "Đệ kì cục thật đấy".
Ân Vô Chấp cụp mi, một chốc sau mới quay sang đáp: "Huynh đừng nói năng linh tinh như cha ta nữa".
Trần Tử Diễm hiểu, con ngươi sầm xuống trong giây lát: "Dù có ra sao, ta thân là huynh trưởng cũng phải nhắc đệ một câu – có những đóa mẫu đơn mà chúng ta không thể tùy tiện hái xuống được, đệ...!hãy nghĩ cho kĩ".
Ân Vô Chấp lật một trang sách: "Ừm".
Diêu Cơ không ngờ Ân Vô Chấp lại ngang ngược và hống hách tới vậy, người mà thị sắp xếp đã ở lại điện Thái Cực suốt nửa