Khương Ngộ chưa bao giờ có cảm giác thế này.
Lúc trước y chỉ thấy cử động rất mệt, nên mới ủ rũ không muốn cử động.
Giờ y phát hiện không cử động cũng rất mệt, dường như trong cơ thể đang có hai luồng sức mạnh đang tranh chấp, mà y thì chẳng định khuyên ngăn.
Y chỉ muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Khương Ngộ khổ chết mất.
Ân Vô Chấp bế y lên, đôi tay ấy như thể có tác dụng trấn an, bởi Khương Ngộ cảm giác được rất rõ rằng mình có thoải mái hơn đôi chút – nhưng chỉ ở những nơi được hắn chạm vào mà thôi, hai luồng sức mạnh kia nhanh chóng chạy sang chỗ khác, vẫn quậy phá khiến y thấy khó chịu vô cùng.
Sắc trời ngày càng tối.
Nửa canh giờ sau, Khương Ngộ uể oải chìm vào giấc ngủ.
Lại thêm nửa canh giờ trôi qua, “thuốc giải” do Thái hoàng thái hậu gọi tới bị Định Nam Vương túm cổ áo lôi về căn phòng nhỏ dùng để giam giữ trong chùa.
Ân Vô Chấp ngồi xuống giường.
Cửa sổ bị mở toang rồi đập vào vách tường, phát ra một tiếng ầm thật lớn.
Định Nam Vương thở phì phò: “Há lại có chuyện như thế, há lại có cái lẽ như thế”.
Ông đứng trước cửa sổ mà quay người lại nhìn Ân Vô Chấp: “Mày còn dám ngồi à!!”.
Ân Vô Chấp im lặng đứng dậy.
Đến cả bộ ria mép của Định Nam Vương cũng run run: “Mày và bệ hạ, tình sâu nghĩa nặng như vợ chồng?”.
Ân Vô Chấp nhìn ông.
Định Nam Vương giơ tay chỉ vào mặt hắn: “Mày và bệ hạ, tư định chung thân?”.
Ân Vô Chấp lại nhìn ông.
Định Nam Vương nhấc chân đá cái ghế ngã lăn xuống đất, rút chiếc roi dài bên hông ra quất về phía hắn.
Ân Vô Chấp không né, gò má bị ngọn roi sượt qua hiện lên một vệt máu.
Ông khựng lại, nhưng vẫn không nén nổi cơn giận: “Bên cạnh bệ hạ có bao nhiêu tỳ nữ mà cần mày giải Quý Phi Kiều?! Ân Vô Chấp, đầu óc mày đi đâu mất rồi?!”.
“Hài nhi thương bệ hạ”.
“Bệ hạ có thương mày không?!”.
Định Nam Vương nói.
“Trong mắt người đó mày là cái thá gì, mày có từng nghĩ đến chưa? Tại sao người đó trúng Quý Phi Kiều thì mày phải tới, mày là nam sủng hay sao?!”.
“Khi trước hài nhi không biết Quý Phi Kiều là gì”.
“Thế biết rồi, sao mày còn không chạy?!”.
Ân Vô Chấp siết chặt nắm đấm: “Hài nhi không muốn để kẻ khác chạm vào bệ hạ”.
Hôm sau, mặt trời rực rỡ.
Khương Ngộ bị đánh thức từ sáng sớm, tắm rửa xông hương, lại tiếp tục bị đưa đến thiện phòng của Không Văn.
Lần này hòa thượng già không muốn giải đáp băn khoăn của y nữa, vừa mở miệng đã thuyết giảng về dân sinh, về đạo hiếu, về trách nhiệm.
Khương Ngộ nghe một hồi rồi ngủ mất.
Cứ thế mấy ngày trôi qua, Ân Vô Chấp không được thả, Khương Ngộ cũng không gặp được hắn.
Hôm ấy, y vừa từ chỗ Không Văn quay về viện thì chợt nghe có ai ho khan một tiếng bên tai.
Khương Ngộ không để tâm, vậy là những tiếng ho khù khụ liên tiếp xuất hiện.
Võ Hầu thực sự không chịu được nữa, bèn mở lời: “Chuyện Thế tử bị hạ độc hôm qua là sao thế? Đã điều tra xong chưa?”.
Cuối cùng Định Nam Vương cũng tha cho cái cổ họng của mình, lạnh mặt đáp: “Vẫn đang điều tra”.
“Thế tử sao rồi?”.
“Sống chết có số, phú quý cậy trời”.
Định Nam Vương nói.
“Ta bận bịu nên cũng chẳng tới thăm nó được”.
“Thằng bé đáng thương”.
Võ Hầu tiếp lời.
“Từ khi bị nhốt lại, nó hết gặp nạn hạ độc rồi lại bị ám sát, chẳng biết rốt cuộc đã đắc tội ai nữa”.
“Dừng”.
Khương Ngộ lên tiếng.
“Tới xem Ân Vô Chấp”.
Nơi giam giữ Ân Vô Chấp có người canh gác, khi Khương Ngộ tới, hắn đang ngồi đọc sách trước cửa sổ.
Bánh xe lăn trượt trên đất tạo thành tiếng động, Ân Vô Chấp ngẩng đầu.
Mái tóc dài của hắn hơi rối, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, gương mặt đầy nhuệ khí khi xưa giờ lại có vẻ khá âm u.
Nhưng hai mắt hắn lập tức sáng rực lên: “Bệ hạ!”.
Hắn đứng dậy giơ chân, định nhảy ra ngoài, nhưng nhớ ra có người trông coi thì lại im lặng hạ chân xuống.
Binh lính canh gác mở cửa phòng, Ân Vô Chấp đã tới trước cửa, Tề Hãn Miểu tự giác nhường chỗ để hắn đẩy Khương Ngộ vào trong.
Ân Vô Chấp đẩy Khương Ngộ tới trước chiếc bàn nhỏ, quay người lấy ra một đĩa bánh ngọt: “Văn Thái hậu đưa tới đấy.
Thần vẫn chưa ăn hết, bệ hạ có đói không?”.
Khương Ngộ nhìn vết roi trên mặt hắn.
Ân Vô Chấp cong môi, bẻ một mẩu bánh đưa tới bên miệng y: “Ăn một miếng thử xem”.
Khương Ngộ há miệng, bánh ngọt rơi trên đầu lưỡi, thơm ngọt và man mát.
Y cứ ngậm nó trong miệng, đợi tan hết rồi mới nuốt xuống.
Nụ cười trên khuôn mặt Ân Vô Chấp lại càng rạng rỡ hơn: “Bệ hạ ăn bánh ngọt thần đút kìa.
Đây là lần đầu tiên người ngoan ngoãn ăn hết mà không cần phải dỗ dành đấy”.
Khương Ngộ vẫn đang nhìn vết thương kia, hai con ngươi long lanh đối diện thẳng với đôi mắt hắn.
Ân Vô Chấp giơ tay sờ má: “Đừng lo, không có gì to tát đâu”.
“Thích khách”.
“Không phải”.
Ân Vô Chấp lại bẻ một mẩu nữa đút vào miệng y.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”.
Khương Ngộ nuốt xuống thêm lần nữa, tiếp tục nói: “Trúng độc”.
“Không trúng độc, thần vừa liếc mắt một cái đã phát hiện điều bất thường rồi khống chế kẻ đó luôn”.
“Là mẫu thân”.
Hai mắt Ân Vô Chấp sầm xuống: “Không biết là người phương nào”.
“Không nhận ra”.
“Sao có thể nhận ra dễ thế được”.
Ân Vô Chấp vừa nói vừa đút y ăn, cái bánh ngọt có thể ăn hết trong một lần há miệng lại bị hắn bẻ ra thành ba bốn mẩu như đút mèo: “Người đừng vội, rồi sẽ điều tra được thôi”.
Khương Ngộ nhìn hắn, ánh mắt bỗng ngẩn ngơ.
Ân Vô Chấp nhạy bén hỏi: “Sao vậy?”.
“Đầu”.
Hắn nói: “Không có thần thì bệ hạ phải làm sao đây”.
Ân Vô Chấp bước tới, bóp trán cho Khương Ngộ với lực tay vừa đủ: “Sao tự dưng lại nhức đầu?”.
“Ừm…”.
Ân Vô Chấp buông tay, lại hỏi: “Vẫn còn nhức à?”.
“Ừm”.
“Người ngủ không ngon ư? Do giường cộm hay do…”.
“Hòa thượng”.
“Hòa thượng nói những điều người không thích nghe”.
“Ừm”.
“Bệ hạ không phong bế năm giác quan à?”.
“Cái mõ gỗ”.
“Cái mõ gỗ khiến người thấy ồn ào sao”.
Ân Vô Chấp nói: “Quả là đáng giận, vậy đêm nay để thần đi hạ độc câm cho lão hòa thượng kia là được rồi”.
Khương Ngộ: “?”.
Ân Vô Chấp cũng ý thức được mình vừa nói những gì, hắn hơi khựng lại rồi giơ tay cầm một lọn tóc dài đen nhánh của y: “Đùa thôi”.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Khương Ngộ, kéo bàn tay trắng nõn, rủ mi: “Bệ hạ có nhớ thần không?”.
Khương Ngộ không muốn trả lời những câu hỏi không cần thiết.
Ân Vô Chấp hôn một cái lên đầu ngón tay y, đặt bàn tay ấy áp lên mặt mình: “Người có được ăn ngon không?”.
“Không”.
Thái hoàng thái hậu vẫn không đồng ý vụ bánh trứng, ngày nào y cũng chỉ được ăn cháo hoa.
Tuy chất lượng có tốt hơn nhưng dù sao cũng là đại gia ăn món dân thường, y rất nhớ cảm giác mềm mại và mùi thơm nức mũi của bánh trứng.
“Nếu bệ hạ muốn ăn thì thần có thể đi làm”.
Ân Vô Chấp nói.
“Đợi sắc trời muộn hơn một chút thần sẽ trốn đi, họ không phát hiện được đâu”.
“Không”.
“Bệ hạ sợ thần bị