Nghe rằng Hoàng đế không phải con ruột tiên đế, mọi người đều có vẻ nghiêm nghị.
Nhưng sau đó nghe những lời Diêu Cơ nói, lại nhìn thiên tử, họ phát hiện những gì thị thốt ra đều là thật – ở vài góc, quả thực Khương Ngộ giống tiên đế như đúc từ cùng một khuôn.
Văn Thái sư bình tĩnh lại, cũng phụ họa: "Trước đây lão thần từng nghe tiên đế bảo rằng bệ hạ là vị Hoàng tử giống người nhất".
Nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn chưa tha cho Diêu Cơ: "Ai gia nghe nói người với người ở cạnh nhau trong thời gian dài thì tướng mạo cũng dần trở nên giống nhau.
Diêu Cơ, ngươi còn cách nào khác chứng minh bệ hạ là con ruột của tiên đế?".
Diêu Cơ có mơ cũng không ngờ Khương Ngộ lại tiết lộ chuyện này.
Thằng bé này thực sự không muốn sống nữa, và cũng đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của thị rồi.
Thị siết nắm tay thật chặt: "Quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày".
"Năm đó ta và tiên đế gặp gỡ ở Giang Nam.
Tiên đế thương ta không cha không mẹ nên cho phép ta theo hầu, có hơn một năm quan hệ giữa ta và người chỉ là quan hệ chủ tớ.
Sau lần đầu thị tẩm, tiên đế phong ta làm Tài nhân, từ ấy người cũng thường xuyên tới tẩm cung của ta, mỗi lần ta thị tẩm là quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày đều đánh dấu lại.
Tất cả những điều ấy đều có thể đối chiếu với ngày sinh của bệ hạ".
Thái hoàng thái hậu nói: "Lỡ đâu ngươi mua chuộc quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày".
"Mọi thứ của nhi thần đều là tiên đế ban cho!!".
Diêu Cơ rít lên.
"Nhi thần lấy gì mà mua chuộc quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày cơ chứ?! Xin hỏi mẫu hậu, người có từng thấy hay nghe nói nhi thần thân mật quá mức với thị vệ hay bất kì ai khác chưa? Còn nữa, quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày năm ấy có tính nết ra sao, đến cả một chữ tiên đế nói sai mà ông ta cũng phải ghi thật rõ từng nét một, cứng nhắc đến thế, ông ta có thể bị nhi thần mua chuộc hay sao? Nhi thần có tài cán gì?".
Thái hoàng thái hậu bèn sai người đi mời quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày, thấy Khương Ngộ rũ cả người ra đó thì lại nói: "Tối rồi, Ân Thú, ngươi đưa bệ hạ đi dùng bữa rồi ngủ một lúc đi".
Chuyện này chưa được làm rõ thì tất cả mọi người có mặt ở đây đừng hòng an giấc.
Khương Ngộ được dẫn đi ngủ một chốc, tới khi y quay lại, quan ghi chép chuyện sinh hoạt thường ngày và Thái y chẩn ra hỉ mạch cho Diêu Cơ đã tới, sổ sách sinh hoạt thời tiên đế còn sống cùng các loại giấy tờ ghi chép về sức khỏe của thị cũng được dâng lên, thậm chí còn có cả thời gian Diêu Cơ xuất cung và từng khoản chi tiêu rõ ràng.
Tất cả những sổ sách ấy đều chứng minh một chuyện, trong khoảng thời gian thị tẩm rồi mang thai, Diêu Cơ chỉ gặp riêng một người đàn ông duy nhất là tiên đế.
Con người mang giới tính nam thứ hai Diêu Cơ có thể tiếp xúc chính là đứa con thị đã mang thai chín tháng mười ngày – Khương Ngộ, còn lại thị đều tiếp xúc với đàn ông lạ trong trường hợp có tiên đế hoặc người khác đi cùng.
Giằng co cả đêm, mọi người đều đã thấm mệt.
Những sổ sách này quả thực khá khô khan, căn bản chẳng moi móc được điểm đáng ngờ.
Dĩ nhiên cũng có những phần thiếu hụt, nhưng hơn hai mươi năm rồi mà đòi Diêu Cơ phải tìm cho ra vật minh xác để chứng tỏ sự trong sạch thì khó cho thị quá...
Những điều thị không nhớ rõ để nói ra cũng chứng minh được tính chân thực của chồng sổ sách ấy.
Văn Thái sư và Trần Thừa tướng đều cảm thấy sự tình đã dần lắng xuống, cả hai cùng ngáp một cái.
Nhưng những người biết chuyện thì lại hiểu rõ – phiên tòa định tội Diêu Cơ, trả lại sự trong sạch cho Khương Ngộ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
Thái hoàng thái hậu thong thả sai hạ nhân dâng trà, Diêu Cơ tỏ vẻ ấm ức: "Chuyện đã đến nước này, hẳn mẫu hậu cũng tin rằng Ngộ Nhi quả thực không được khỏe nên ăn nói linh tinh".
Văn Thái hậu che miệng, cũng khá mệt mỏi, bèn đề nghị: "Nếu mọi chuyện đã hai năm rõ mười thì mẫu hậu hãy để cô ta về đi thôi".
Diêu Cơ giơ tay lau nước mắt.
Đâu đâu cũng là vẻ ấm ức cả.
"Không vội, mọi người uống ngụm trà cho tỉnh đã".
Diêu Cơ vô thức nhìn Khương Ngộ, không biết chắc liệu y đã nói những gì.
Thị không tự chủ được mà sinh lòng cảnh giác: "Mẫu hậu còn gì muốn căn dặn nhi thần ư?".
"Ai gia hỏi ngươi".
Thái hoàng thái hậu đáp.
"Nếu bệ hạ là con ruột tiên đế thì sao ngươi lại nói dối rằng nó không phải?".
"Nhi thần chưa từng nói lời ấy bao giờ".
Khương Ngộ nghe nhắc tới mình là phấn chấn hẳn: "Có".
Diêu Cơ dữ tợn nói: "Ta không có!".
Khương Ngộ: "...".
Thiếu ngủ, không dữ bằng bà ta.
Một bàn tay đặt lên vai y, Ân Vô Chấp nói ngắn gọn: "Nếu không thì tại sao bệ hạ phải bịa ra chuyện ấy trước mặt tất cả mọi người?".
"Sao ta biết được nó nghĩ gì".
Diêu Cơ nổi giận.
"Từ năm ngoái nó đã như một con người khác, chẳng có nửa phần tôn trọng mẫu thân, bây giờ đến cả điều thế này mầ cũng nói được! Ta thấy nó ngày càng bệnh nặng hơn rồi".
Mọi người đều nhìn Khương Ngộ, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc và lo lắng.
Ân Vô Chấp không chịu nổi khi thấy Khương Ngộ bị nói thế, bèn đáp: "Chẳng lẽ Diêu Thái hậu không biết, bệ hạ có biểu hiện như vậy kể từ cái ngày Thái hậu kể cho người bí mật kia?".
Diêu Cơ nhớ tới chuyện hắn biết bí mật giữa hai người, sát khí bắt đầu nổi lên: "Ân Vô Chấp, ngươi đừng nói hươu nói vượn".
Thái hoàng thái hậu hỏi: "Ân Thú, ngươi biết đó là bí mật gì không?".
Ân Vô Chấp bước lên hành lễ: "Bẩm Thái hoàng thái hậu, thần muốn mời bệ hạ về tiểu viện nghỉ ngơi trước".
Dĩ nhiên Khương Ngộ không chịu: "Trẫm muốn nghe".
Y cũng biết màn kịch quan trọng sắp diễn ra.
Nếu Thái hoàng thái hậu muốn trị tội Diêu Cơ thì y sẽ liều mạng nhào tới, ép bà phải giết luôn cả mình.
Thái hoàng thái hậu ra lệnh: "Cứ nói đi".
Ân Vô Chấp đứng thẳng dậy mà nhìn Diêu Cơ: "Có lẽ chư vị không biết, trước khi ta tiến cung, bệ hạ từng tự tay cầm đao cứa cổ".
Các lão thần đều dồn dập hít một hơi sâu, Văn Thái sư đau lòng thốt lên: "Há lại có chuyện ấy cho được?!".
Định Nam Vương cũng lên tiếng: "Chẳng phải đó là do thích khách làm loạn trong cung sao?".
"Những lời ấy chỉ là để tránh cho thiên hạ rối ren".
Ân Vô Chấp giải thích đơn giản rồi tiếp tục.
"Trước đây Diêu Thái hậu từng đối xử với bệ hạ rất hà khắc, thần nói không sai chứ?".
Diêu Cơ nói: "Ta cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi, nếu không nhờ ta thì sao các ngươi có thể có được một bệ hạ ưu tú như bây giờ?".
"Nhưng đánh đập và dùng kim châm thì cũng khó tránh khỏi quá tàn nhẫn với bệ hạ khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ".
Việc này có thể nói là chuyện mật trong cung, Trần Thừa tướng và Văn Thái sư lập tức hào hứng hẳn.
Diêu Cơ căm hận: "Ai gia dạy con, nào tới lượt thằng nhãi ranh nhà ngươi khoa tay múa chân?".
Thái sư có vẻ không đồng tình: "Xin Thái hậu hãy nghe Ân Thú nói hết".
Ông là nguyên lão nên Diêu Cơ chẳng dám làm càn, chỉ đành nuốt giận vào trong bụng, lại vô thức nhìn Khương Ngộ.
Thị hiểu, chuyện đã tới nước này thì chỉ mình y ngăn cản được.
Khương Ngộ thì đang chăm chú nhìn Ân Vô Chấp bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Ân Vô Chấp nói: "Diêu Thái hậu từng đối xử với bệ hạ rất hà khắc.
Một ngày trước khi bệ hạ giơ đao tự cứa cổ, có người trông thấy Diêu Thái hậu tới tìm bệ hạ.
Vì thế Văn Thái hậu mới suy đoán liệu có phải Diêu Thái hậu đã thốt ra lời gì k1ch thích bệ hạ hay không, bèn phái thần ở lại trong cung để điều tra chuyện này".
"Thì ra là thế".
Trần Thừa tướng hiểu ra lí do Ân Vô Chấp không rời cung, bèn hỏi: "Ngươi đã tra được những gì?".
Diêu Cơ nói: "Ta mệt rồi".
"A Văn, ghìm ả lại".
Văn Thái hậu đứng dậy chắn trước mặt Diêu Cơ: "Nghe xong rồi hẵng đi".
Móng tay thị cắm sâu vào da thịt, tàn nhẫn cấu một cái trên người mình.
Ân Vô Chấp đột nhiên quay lại nhìn Khương Ngộ: "Bệ hạ sao thế?".
Khương Ngộ bình tĩnh lắc đầu.
Ân Vô Chấp nhíu mày, xác nhận y thực sự không sao mới nói: "Ban đầu quả thực thần không điều tra được gì.
Mãi đến gần đây, bệ hạ đột nhiên nói với thần rằng Diêu Thái hậu đã tiết lộ cho người một bí mật, nếu những lão thần biết được bí mật đó thì chắc chắn họ sẽ dồn mẹ con người vào chỗ chết".
"Ân Vô Chấp, ngươi đừng có ngậm máu phun người!".
Trần Thừa tướng hỏi: "Là bí mật gì?".
Ân Vô Chấp đáp: "Xin Thừa tướng đừng vội.
Trước hết thần muốn hỏi, Diêu Thái hậu đã từng gặp kẻ này hay chưa?".
Hắn lấy ra một bức chân dung giơ trước mặt Diêu Cơ, thị liếc nhìn, mặt mày lạnh như đá.
Văn Thái hậu ngó sang rồi nói: "Đây là Ngộ Nhi".
"Không phải, đây là một người giấu mặt thần đã gặp ở đất Tề".
Mấy lão thần châu đầu vào xem, ai nấy đều thấy lạ: "Người này quả thực giống bệ hạ như đúc".
Đường nét trên mặt Khương Ngộ quá mức tinh xảo, hiếm thấy trên đời, nếu y để mặt trần ra ngoài thì người đã gặp chắc chắn sẽ nhận ra.
"Đây là người nước Triệu".
Ân Vô Chấp mở miệng lần nữa, tất cả mọi người sửng sốt, Văn Thái hậu hỏi: "Người nước Triệu ư?".
Đôi mắt Diêu Cơ láo liên.
Trần Thừa tướng lên tiếng: "Người này giống bệ hạ đến thế, chỉ sợ là mầm họa".
Văn Thái sư tiếp lời: "Chỉ là một đôi mắt mà thôi, đâu thể chứng minh điều gì".
Ân Vô Chấp: "Khi ấy thần vừa liếc mắt đã cảm thấy kẻ này là tai họa, Tề Vương cũng đồng ý.
Mời Thái sư xem bức vẽ này".
Hắn lại rút ra một tờ giấy khác vẽ gương mặt hoàn chỉnh.
Mọi người đều im lặng.
Tờ giấy được truyền tới chỗ Diêu Cơ, sắc mặt thị lại càng khó coi.
Đó là một gương mặt có ít nhất bảy phần giống Khương Ngộ, đặc biệt là đôi mắt ấy, quả thực giống nhau như đúc.
Thái hoàng thái hậu hỏi: "Kẻ đó là ai?".
Ân Vô Chấp nhân đó mà bồi thêm: "Đây là Thái tử nước Triệu, Triệu Trừng".
"Ngày trước thần gặp hắn ta ở đất Tề, khi quay lại lòng cứ mãi bất an, sợ kẻ này sẽ biến thành mầm họa.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà thần bất ngờ biết tới một vài chuyện khác nên mới phái người đi thám thính bên nước Triệu, cuối cùng có được bức tranh nào".
Hắn nhìn Diêu Cơ: "Diêu Thái hậu có muốn nghe về những chuyện ấy hay không?".
Diêu Cơ cố trấn tĩnh, cười lạnh: "Sao ai gia biết được".
"Qua lời Tử Diễm huynh, thần bất ngờ biết được một lời đồn của nước Triệu.
Rằng Văn Vương Triệu Anh từng kết làm vợ chồng với trưởng nữ nhà họ Hạ, sau đó Văn Vương bị huynh trưởng – cũng chính là Triệu Tịnh, Hoàng đế nước Triệu lúc bấy giờ – cướp mất người thương, cuối cùng thê tử của ông ta chịu nhục mà chết trong cung cấm.
Trọng điểm là, Tử Diễm huynh nói trưởng nữ của nhà họ Hạ sở hữu sắc đẹp tuyệt trần, hiếm có trong thiên hạ".
Văn Thái sư tiếp lời: "Chuyện này ta cũng từng nghe nói.
Triệu Văn Vương nhịn nhục để báo thù cho người đàn bà kia, giờ đã giết huynh trưởng cướp ngôi, leo lên ngai vàng".
"Tử Diễm huynh cũng nói vậy".
Ân Vô Chấp lại tiếp tục.
"Chúng thần còn nhắc tới chuyện Thái tử Khương Nguyên bị khép tội mưu hại phản nghịch vì chuyện ở tông miếu.
Khi ấy Triệu Trừng bị bắt, Ninh Vương đã trọng thương tới tìm hắn ta lấy thuốc giải mà lại bị hắn ta lợi dụng thời cơ mà trốn mất.
Dường như trước đó Diêu Thái hậu từng tới thăm Ninh Vương?".
Diêu Cơ không nói gì.
"Diêu Thái hậu không thừa nhận cũng không sao, thần đã tới phủ Ninh Vương để hỏi về chuyện này, nếu bây giờ cần truyền hỏi thì có lẽ phải đợi một chút".
Ân Vô Chấp nói tiếp.
"Thần sẽ tiếp tục".
"Có một ngày thần đưa bệ hạ ra ngoài giải khuây, bất ngờ trông thấy một con chuột chết cóng dưới lớp băng, chuột bẩm sinh biết bơi nên điều ấy vốn cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng thần bắt đầu thấy kì quái khi không lâu sau nghe nói Diêu Thái hậu sợ chuột và có nuôi mèo"
"Có gì mà kì quái".
Định Nam Vương đang nghe rất say sưa lập tức sửa miệng hắn.
"Người sợ chuột nuôi mèo để đuổi chuột chứ sao".
"Nhưng Diêu Thái hậu nuôi mèo trong chuồng".
Diêu Cơ nói: "Ta cũng có thả cho Tuyết Nha Nhi ra ngoài chơi mà".
Trần Thừa tướng hỏi: "Thế cậu đã phát hiện điều gì?".
"Khi ấy thần chợt nhớ ra rằng người nước Triệu rất rành thuật vu cổ, họ có thể dùng trùng độc để điều khiển động vật".
Ân Vô Chấp nói với Định Nam Vương.
"Chắc cha vẫn nhớ chúng ta từng phát hiện họ dùng chuột để truyền tin khi đang chiến đấu tại Nam Cương".
Định Nam Vương đáp: "Đúng là có chuyện này".
Nói tới đây, Văn Thái sư và Trần Thừa tướng cũng đã hiểu: chỉ sợ thân phận của Diêu Cơ không đơn giản chút nào.
Văn Thái sư nói: "Ý cậu là, Thái hậu nuôi mèo chỉ để che giấu tai mắt xung quanh?".
Diêu Cơ biện bạch: "Vì Tuyết Nha Nhi hay chạy khắp nơi nên thi thoảng ta mới nhốt nó vào chuồng thôi"
"Thế còn chuyện hạ độc Thái hoàng thái hậu thì sao?".
Diêu Cơ nói: "Mẫu hậu đã trách phạt ta rồi, chuyện ấy chỉ là vì người ngăn không cho ta gặp Ngộ Nhi, thứ độc ấy không hề nguy hiểm đến tính mạng".
"Nếu là thứ độc ấy thì quả thực không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng thần từng nghe Tề công công nói rằng bệ hạ đã từng tặng một chậu trúc Vinh vào sinh thần năm ngoái của Thái hoàng thái hậu, cây trúc kia sẽ nở hoa vào mùa xuân, vô cùng quý hiếm".
Văn Thái hậu hoảng sợ: "Con có ý gì?".
"Bẩm Thái hậu, thần đã điều tra, loài trúc ấy ở Đại Hạ này được gọi là trúc Vinh nhưng ở nước Triệu thì lại có tên là trúc Diệp Hương, một khi ngửi chung với bất kì loại thuốc gây ảo giác hôn mê nào thì sẽ biến thành kịch độc".
Thái hoàng thái hậu hít một hơi sâu, Diêu Cơ vỗ bàn muốn đứng dậy nhưng bị Văn Thái hậu ấn ngồi xuống, thị thốt lên: "Nói năng bậy bạ! Ta