Tiếng r3n rỉ xuyên qua bầu trời phía trên thành phố, chẳng khác nào tiếng gọi rõ ràng để kết thúc sự thôi miên, “đát” một hồi khiến Bùi Tần Tần mở mắt ra.Cô phát hiện ra mình đã đi từ trong nhà ra ngoài trời, còn từ nông thôn lên thành phố...!Không cần nghĩ, nhất định là cô lại nằm mơ.Là một thành viên quanh năm bị ác mộng ám ảnh, trạng thái tinh thần của Bùi Tần Tần trở nên nghiêm trọng đến mức không phân biệt được thực hư.Cô thường xuyên lạc vào cảnh tượng chân thực và những người quen thuộc, chỉ cần đáp ứng được một trong hai điều kiện này, cho dù giấc mơ có hoang đường đến đâu, cô cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ tiến vào trạng thái này.
Đây là một trong những tác dụng phụ của dùng thuốc tâm lý trị liệu.Nhưng cảnh tượng trước mắt hiển nhiên không đáp ứng bất kỳ điều kiện nào, cũng không phải là nơi cô từng đi qua, cũng không có ngươi quen biết ở đây.
Cho nên mặc kệ những người xung quanh có kinh hoảng cỡ nào, ngũ quan của cô có chân thực đến đâu, cô cũng sẽ đứng ngoài cuộc.Bởi vì đây chỉ là một giấc mơ.Đứng trên con đường sọc vằn dưới cơn mưa lạnh, Bùi Tần Tần nhìn đám đông sợ hãi và bỏ chạy xung quanh mình, cau mày quay đầu kiểm tra chuyện gì đang xảy ra.Bóng đêm u ám, không khí tràn ngập cảm giác tù túng, đầy rẫy mùi vị của cái chết.Những chiếc ô rơi trên mặt đất bị đám đông đang chạy trốn giẫm lên, những chiếc ô bị gãy sườn, tiếng la hét thảm thiết càng ngày càng gần.——Bùi Tần Tần như chưa tỉnh ngủ lau nước mưa quanh mắt, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì, cô đã bị một cô gái di chuyển như gió hất ngã xuống đất."Ah."Lòng bàn tay với làn da mịn màng, thịt mềm cọ xát với đường gồ ghề, da thịt lập tức rách ra chảy máu, vết thương tiếp xúc với nước mưa, đau rát.Đợi đã, biết đau? !Bùi Tần Tần kinh ngạc nhìn hai tay của mình, lập tức đè lên vết thương, cùng lúc đó, một đạo âm thanh dòng điện đột nhiên truyền vào lỗ tai của cô —— [người qua đường Giáp đã thêm vào xong, ‘Lãnh chúa phong vân thời mạt thế’ mười giây sau bắt đầu ][mười, chín, tám, bảy...]Bùi Tần Tần: "???"Lãnh chúa phong vân thời mạt thế? Đây không phải là tiểu thuyết cô vừa xem trước khi đi ngủ sao? Cái gì gọi là nhóm người qua đường Giáp mười giây sau bắt đầu? Trước khi đi ngủ não cô cũng chưa hề nghĩ tới!Bùi Tần Tần bị nhận thức sai lầm che đậy, vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.May mắn thay, cô gái đánh ngã cô có lòng tốt, không màng đến nguy hiểm đi đến gần, liền lôi cô chạy trở về: "Đừng có đờ ra! Chạy nhanh đi!"Bùi Tần Tần loạng choạng chạy sát theo cô ấy, bởi vì lo lắng sợ hãi, cô gái vừa bỏ chạy vừa nắm chặt cổ tay cô.Thành thật mà nói, thật sự rất đau, nhưng điều khiến cô quan tâm hơn cả nỗi đau chính là tiếng la hét liên tục phía sau.Bùi Tần Tần ngửi thấy chóp mũi ngửi thấy một mùi rỉ sét nồng nặc, cô hơi quay đầu lại, còn chưa kịp chuẩn bị thì đã chứng kiến một người đàn ông mặc âu phục bị ném ở phía sau, tiếp theo lại bị ăn thịt.Máu bắn lên mắt kính gọng vàng của người đàn ông mặc âu phục, cũng bắn thật sâu vào trái tim của Bùi Tần Tần — đây thật sự là một giấc mơ sao?Nếu không phải như vậy, là ai mang cô đến nơi này?Tiếng cắn xé xung quanh dần dần át đi tiếng mưa rơi lộp độp, sau khi người đàn ông mặc âu phục bị cắn một miếng thịt trên cổ, rất nhanh chuyển mục tiêu sang vào những con mồi khác.Dưới sự chiếu sáng của đèn nê-ông đỏ, Bùi Tần Tần thấy rõ ràng trên cổ của kẻ sát nhân cũng có một vết cắn, vết thương đã kết vảy và đông lại thành màu đen.Đây chính là tang thi được mô tả bên trong tiểu thuyết.Bùi Tần Tần nhỉn thẳng vào anh ta, đối phương cũng rất nhanh chóng nhìn sang.
Khi hai người đối diện với nhau, người đàn ông mặc âu phục vừa bị anh ta cắn chết co giật và từ trên đất bò dậy.Hai người bọn họ dùng đôi mắt với con ngươi màu bạc đục ngầu nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho Bùi Tần Tần sợ nổi da gà, tim đập thình thịch như kéo lên cuống họng.Cô thật như đã gây chuyện rồi - tôi không nhìn nữa được không!Cứu mạng! !Bùi Tần Tần cuối cùng cũng có cảm giác cầu sống sót, nhưng vào lúc này, cô gái đang kéo cô chạy trốn đột nhiên bị những tang thi bên cạnh đánh gục!Bùi Tần Tần bị kéo theo lảo đảo một cái, nhìn thấy hai mắt cô gái xám xịt nhanh chóng bắt đầu co giật cơ thể, còn chưa kịp thương xuân buồn thu, cô vội vàng bò dậy chạy trối chết để thoát thân.Là mơ, là mơ, nhất định là mơ! Chỉ cần cô chạy đến cuối con đường, là có thể từ trong mộng tỉnh lại!Bùi Tần Tần cố gắng hết sức để tránh những xác xống xung quanh mình, cô biết rằng tiếp tục chạy trên đường cũng vô ích, điều đầu tiên cần làm là tìm một nơi trú ẩn!Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng với mạng sống của mình đang ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Tần Tần hoàn toàn không thể chú ý đến các tòa nhà xung quanh!Cô chỉ có thể theo dòng người lao về phía trước, cố gắng không thể làm người tụt lại phía sau bị đánh gục!Sự hỗn loạn xảy ra ở trung tâm thành phố, nhiều người hoảng sợ chạy vào các khu dân cư, trung tâm mua sắm và các tòa cao ốc, cố gắng dựa vào các tòa nhà cao tầng để chặn đám quái vật bên ngoài.Bùi Tần Tần cũng là một trong số đó.Cô trốn trong một tòa nhà dân cư, nhưng ngay khi bước vào cô đã hối hận, bởi vì các tòa nhà khu dân cư rất dày đặc, dòng dân cư tương ứng cũng rất lớn.
Nếu ở đây cũng có người nhiễm bệnh, nhất định là không có đường lên trời lẫn xuống đất, chỉ còn cách nằm im chờ chết.Bên trong tòa nhà sẽ có người bị lây nhiễm bệnh sao? Chắc chắn sẽ có!Bùi Tần Tần đứng trong góc nhỏ quan sát đám đông đổ về, đàn ông, phụ nữ, già trẻ, giàu nghèo, đủ loại người, tất cả hoặc ít hoặc nhiều đều nhuốm máu.Các cửa ra vào ở tầng một đã bị khóa.Bùi Tần Tần không để ý đến thang máy bên cạnh, tìm lối