Vương Nhị Ma Tử cảm thấy đường về thôn cùng đường trong núi không khác gì nhau, đều là sương mù dày đặc không thấy không rõ phía trước, linh hồn nhỏ bé như là treo ở giữa không trung, bước nhanh bước chậm, hoàn toàn là đi bằng cảm giác.Linh hồn nhỏ bé đang bay bay, lại nghe thấy có người đang nhắc đến cái tên ‘ Khánh Thúy Thúy ’.Vương Nhị Ma Tử giật mình, tức khắc thần hồn trở về, bất tri bất giác đứng lại nghe bọn họ đang nói về Thúy Thúy cô nương cái gì.
Mới vừa rồi cùng Thúy Thúy cô nương ở rìa núi nói chuyện, không phải khiến người trong thôn thấy đi? Nếu bọn họ nhìn thấy, chính mình phải nhanh nói rõ ràng, không phải Thúy Thúy cô nương tìm hắn, là bọn họ vô tình gặp được.Trong lòng cùng đầu óc rối rắm, đi đến gần mới phát hiện cũng không phải đang nói sự tình Thúy Thúy cô nương cùng hắn gặp mặt.
Vương Nhị Ma Tử trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo nháy mắt nghe rõ lời bọn họ nói, tâm đột nhiên co rụt lại, mang chút đau đau.Nguyên lai Thúy Thúy cô nương sắp phải gả cho Huyện thái gia làm di nương.Trong tâm hắn nói: Huyện thái gia là quan lão gia lớn nhất Lâm Hải huyện, tòa nhà vô cùng khí phái, làm di nương của Huyện thái gia chính là cuộc sống của thần tiên, Thúy Thúy cô nương gả vào chính là đi hưởng phúc, khá tốt.Cái gì? Sáu ngày sau liền phải bị đón đi rồi?Vương Nhị Ma Tử nhíu mày: Như thế nào lại sốt ruột như vậy? Thúy Thúy cô nương mới vừa mới mười bốn tuổi, tuổi tác nhỏ như vậy, cha mẹ Khánh gia như thế nào bỏ được?Cái gì? Hậu viện Huyện thái gia, di nương nhiều đến độ đếm không hết?Vương Nhị Ma Tử thân là một người nam nhân, có chút xem thường Huyện thái gia: Một người nam nhân, cưới một lão bà là đủ rồi.
Cả đời cũng chỉ cần một nữ nhân, chỉ đau một mình nàng