Ở một bên khác.
Cuối cùng thì Ninh Ý cũng đợi cho đến khi đầu bếp nướng xong bánh kếp — đây chính là món vô cùng đặc biệt! Bởi vì trong toàn bộ người của Cô gia cũng chỉ có một mình Ninh Ý là người ăn ngon lành nhất, khiến cho vị đầu bếp này có cảm giác thành tựu, cho nên đầu bếp rất thích cô!Ninh Ý ngồi xổm bên lò nướng đợi rất lâu, đến khi cắn được một miếng bánh kếp mới đáp lại: “Em ở đây, em ở đây, chồng yêu của em làm sao đấy?”“Trở về đi.
” Thanh âm của Cô Thành lạnh như băng.
“Cái người chị kia của em tới rồi, mau đến đây đuổi cô ta đi đi.
”Trên đầu lưỡi Ninh Ý là vỏ bánh giòn xốp như sáp, lòng đỏ trứng gà có vị mặn ngọt mềm dẻo, thật là ngon.
“Đến đây.
"Nghe giọng nói này của đại lão, cô cảm thấy nhất định hắn đã chịu đựng đến cực hạn, được rồi, được rồi, bởi vì vừa rồi hắn rất nghiêm túc trong việc lau chùi và mát xa, cho nên Ninh Ý sẽ nể tình bán cho hắn một ít thể diện vậy.
Cô bưng dĩa bánh kép, trong miệng còn ngậm một cái.
“Chồng yêu đừng sợ, em tới đây~"Còn ở bên phía này, Đinh Tư Nguyệt muốn tiếp tục sưởi ấm cho Cô Thành và truyền thêm sức mạnh cho hắn, nhưng đột nhiên nghe thấy hai tiếng gõ cửa phòng.
"Cốc cốc.
"Đinh Tư Nguyệt hoảng sợ.
Đây là ám hiệu mà Cô Chí Tùng đã nói trước với cô ta, một khi Ninh Ý hoặc người nào khác quay lại là sẽ dùng thứ này nhắc nhở.
Hiện tại, cô ta không thể để người khác biết kế hoạch chữa bệnh của mình!Vì vậy, Đinh Tư Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, rất nhanh đã lặng lẽ lẻn ra khỏi căn phòng và đảm bảo sẽ không có ai chú ý đến cô ta.
Sau khi Ninh Ý chạy tới, ngẩng đầu nhìn camera giám sát dưới lầu, sau đó lững thững trở về phòng bệnh.
Ninh Ý liếc nhìn đại lão đang nằm trên giường, rồi cầm khăn giấy khử trùng lần trước chưa dùng đến, khử trùng bàn tay của hắn thêm lần nữa.
Sự thù địch của Cô Thành cuối cùng cũng tiêu tan.
“Ngủ đi.
” Ninh Ý vỗ vỗ tay của hắn.
Cô Thành thở ra một hơi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Ninh Ý kéo chiếc ghế bên cạnh, miệng ngậm bánh ngọt, vừa cầm máy tính vừa gõ cạch cạch.
Sau khi Cô Thành tỉnh lại, Ninh Ý trực tiếp hoán đổi để trở lại với chiếc nệm êm ái.
"Đến giờ cơm tối thì nhớ gọi em nha ông xã, piu piu ~" Ninh Ý chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô Thành đã quen thuộc với cuộc sống hàng ngày của cô.
Sau khi cầm lấy chiếc