Tác giả : Đông Cực Tây NạiEdit: Phong VũBeta : IrisDọn dẹp đâu vào đó, cả nhà quây quần trên sô pha, ai làm việc của người ấy. Bỗng nhiên mẹ hỏi: “Ngọc An, con làm bài tập xong chưa? Ngày mai không phải đi học à?”Bài tập, bài tập gì. Trong nhất thời bộ não Ngọc An cũng không kịp phản ứng. Rồi đột nhiên, Ngọc An từ trên sô pha đứng phắt dậy, lao vội vào phòng khiến mẹ cô cũng phải trợn mắt há hốc mồm.Trời ơi, mình có biết bài tập gì đâu cơ chứ. Ngọc An cầm lấy túi sách để trên bàn rồi ào ào trút hết sách vở ra. Ngữ văn, toán học, tiếng Anh, lịch sử… còn có sách bài tập nữa. Thử lật hết sách ra xem một chút, căn bản là không có ghi chú phần nào cần làm, cũng không biết cuối tuần mình có làm bài tập hay không. Cầu trời phù hộ là mọi bài tập mình đều đã làm xong hết rồi!Ngọc An ngồi trước bàn học, chỉnh đốn lại đống sách lộn xộn rồi lại bắt đầu đọc thật kỹ thời khóa biểu. Ngọc An kiếp trước không bao giờ cố gắng đọc sách, lúc nào cũng bị ba mẹ mắng, lúc nào cũng hứa là sẽ học tập thật tốt, không để bị người ta xem thường, nhưng đến hôm sau lại thành lời nói gió bay, về sau cô bắt đầu dần dần ghét học.Bởi vì thành tích không tốt, lại không quyết tâm học hành, sau khi học hết lớp 9 Ngọc An quyết định nghỉ học, ra đời kiếm việc làm. Rất nhiều bạn bè nhìn thấy Ngọc An đã đi làm trong khi mình vẫn còn phải cắp sách đến trường đều vô cùng ngưỡng mộ. Bản thân Ngọc An cũng vô cùng đắc ý nên lúc nào cũng khoe khoang trước mặt đám bạn.Mãi đến khi mất việc, muốn tìm công việc khác mới phát hiện các đơn vị tuyển dụng tốt hơn một chút thì đều yêu cầu ứng viên phải có bằng đại học trở lên, tiếp sau đó sinh viên tốt nghiệp đầy đường, người chỉ với tấm bằng trung học cơ sở như Ngọc An thì có là cái gì. Đi ra ngoài nộp đơn xin việc nhìn thấy người ta sơ yếu lý lịch tốt nghiệp chính quy tại một trường đại học nào đó, rồi nào là tốt nghiệp thạc sĩ mà xấu hổ đến cả sơ yếu lý lịch cũng không dám nộp. Cuối cùng cô chỉ có thể làm thuê tại một tiệm quần áo nhỏ, kiếm đồng lương bèo bọt.Chưa hết thỉnh thoảng còn phải đụng mặt các bạn học trước kia, thấy người ta ăn mặc ngay ngắn sáng sủa, đi lại khoan thai lại càng khiến lòng Ngọc An lại càng khó chịu. Có chứng kiến sự đối lập mạnh mẽ như thế, Ngọc An mới thấy hối hận là vì sao lúc trước không lo học hành, nhưng hối hận thì đã sao, hối hận cũng có lấy ra mà ăn được đâu. Vì thế Ngọc An lại thỏa mãn với hiện tại, rúc ở trong tiệm, làm công cho người ta để kiếm sống. Còn bây giờ có thể quay lại lần nữa, Ngọc An thề nhất định phải học tập thật tốt, mỗi ngày đều phải hướng nhìn về phía trước!Vừa lật mở sách toán học, Ngọc An phát hiện lúc này cô đang đọc sách lớp 6. Lật xem mục lục, đường thẳng cắt nhau và đường thẳng song song, hệ tọa độ mặt phẳng góc vuông, hình tam giác, phương trình bậc nhất hai ẩn… Ngọc An nhìn mà cảm thấy vô cùng đơn giản.Xem mục lục xong cô lại tiếp tục xem nội dung chương bài, thấy đại khái đều có thể hiểu được, hơn nữa trên sách còn có gạch những trọng điểm mà cô giáo đã giảng, cùng một số việc cần chú ý. Nhìn một mạch ba mục, ngoài mục cô giáo đã giảng đến còn có một mục. Ngọc An duỗi thắt lưng, tính đi ra ngoài rót ly nước rồi tiếp tục cố gắng.Uống nước xong, dụi đôi mắt đã bắt đầu cay xè, Ngọc An lại tập trung vào bài tập. Rốt cuộc thấy được chỗ cô giảng, Ngọc An tự cảm giác cũng không tệ lắm, nhìn lại thời gian thì đã 11 giờ. Vốn tính làm mấy đề luyện tập nhưng cũng đành phải để ngày mai làm tiếp.Lặng lẽ đẩy cửa ra, ba mẹ đều đã ngủ. Rón rén rửa mặt xong, Ngọc An cũng lên giường đi ngủ. Ngày đầu tiên sau trọng sinh cứ như vậy trôi qua, trong lòng Ngọc An lúc này tràn đầy cảm hứng học tập mơ mơ màng màng đi vào giấc mộng đẹp.Một đêm yên ả.Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Ngọc An đã bị mẹ lôi khỏi chăn. Ngọc An ngái ngủ máy móc rửa mặt rồi ăn bữa sáng sau đó cắp túi sách đến trường. Trời vừa sáng, trên đường thưa thớt người đi, chỉ lác đác vài người tập thể dục buổi sáng cùng mấy người bán mua hàng rong. Nhanh chân bước trên đường, nghênh đón từng cơn gió lạnh, Ngọc An không khỏi rung mình. Đầu tháng tư thời tiết vẫn còn hơi se lạnh, bên trong Ngọc An lại chỉ mặc hai cái áo mỏng, bên ngoài cũng chỉ khoác bộ đồng phục dài rộng hai màu xanh trắng. Sáng tối gì cũng lạnh, nhưng cứ đến giữa trưa là lại nóng.Cứ theo trí nhớ mà đi nên mới đầu Ngọc An vẫn còn thấy là lạ, sau dần mới thấy quen thuộc hẳn ra. Trong thị trấn Ngọc An ở cũng chỉ có hai trường trung học. Trường của Ngọc An học đã có lịch sử lâu đời, chừng mấy trăm năm lịch sử, đại khái phải từ thời Minh trở lại, vào thời Minh đây chỉ là một trường nhỏ, về sau qua các thế hệ mới được tiếp tục sửa chữa mở rộng trên nền trường cũ. Cho nên trường vẫn duy trì tinh thần giáo dục con người truyền thống của mấy trăm năm trước, giáo dục ra rất nhiều nhân tài. Là trường trung học trọng điểm có tỷ lệ lên lớp cao nhất trong toàn khu vực. Ngọc An lúc trước cũng là vừa đủ điểm chuẩn để vào trường, tuy rằng chỉ được học lớp bình thường nhưng cũng đủ khiến ba mẹ cô vô cùng vui mừng.Người trên đường càng lúc càng đông, phần lớn đều là học sinh đi đến trường, ai ai cũng vội vàng. Ngọc An cũng nhanh bước hơn. Rẽ qua đầu phố, ngôi trường đã xuất hiện trước mặt Ngọc An. Hai bên cửa trường đều là những hàng rong nhỏ bán đồ ăn, có sữa đậu nành bánh quẩy, cháo bánh bao, bánh trứng cút…Lúc này vừa đúng giờ cao điểm học sinh đến trường, mọi người đều xếp hàng trước cửa để đi vào trường. Vì sao phải xếp hàng ấy hả? Vì cửa trường nhỏ là một, một nguyên nhân khác quan trọng hơn là ban kỷ luật đứng ở trước cửa trường kiểm tra quy cách ăn mặc tóc tai. Đợi đại khái chừng một phút, Ngọc An mới vào được cửa trường, hai bên cửa là các bạn đeo băng kỷ luật đang kiểm tra từng người một.“Bạn gì kia, chờ một chút.” Đột nhiên bên tai vọng tới tiếng gọi, Ngọc An theo bản năng mà dừng lại quan sát mình một chút, đâu có gì không ổn mà.Lúc này, một bóng người nhanh chóng xuyên qua đám người đi đến trước mặt Ngọc An, nhưng lại là chặn lấy cậu bạn ở bên cạnh cô.“Bạn ơi, đồng phục của bạn chưa kéo hết khóa, chưa kể bạn còn đeo đồ trang sức nữa. Phiền bạn theo mình về phòng giám thị ghi tên.”……Sợ bóng sợ gió một hồi, Ngọc An nhanh chóng chạy về dãy lớp học. Bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.“Doãn Ngọc An, chào buổi sáng.” Ngọc An vội vàng quay đầu lại, là một cô bé cột tóc đuôi ngựa cười hì hì chào cô, thấy Ngọc An đang sững sờ liền tự động kéo tay cô.“Lúc nãy cậu có thấy không, Âu Trạch Đồng lại bị người của ban kỷ luật tóm, lớp mình phen này lại trừ điểm tiếp rồi. Tháng trước bị trừ 8 điểm, tháng này mới đầu tháng mà chưa gì đã bị trừ.”Nhìn cô gái xa lạ, Ngọc An rất muốn hỏi một câu, bạn gì kia, bạn tên gì ấy nhỉ! nhưng chẳng thể nào mở miệng hỏi được. Dọc đường tới lớp cô bạn vẫn ríu rít