Sở Phong Thu thấy mắt vợ linh động nhìn bên này một lát nhìn bên kia một lát, mệt mỏi vừa rồi giống như tất cả đều biến mất, đi còn nhanh hơn hắn, trên mặt lộ ra một chút tươi cười sủng nịch, hắn nghĩ: thê tử của mình như vậy để cho hắn thích, kiên cường lại dễ dàng vui vẻ.
Hà Hoa căn bản không biết bộ dáng hấp tấp hồ hởi của mình lại để cho tướng công của mình suy nghĩ nhiều đến thế, hiện tại nàng bận rộn nhìn đường phố, người đi người tới trước mắt, tuy rằng đã đến hai lần, nhưng vẫn không thấy đủ.
"Vợ ơi, chờ một chút."
Sở Phong Thu giữ chặt Hà Hoa, đứng ở trước một chỗ bán bánh bao, hỏi có nhân gì, nghe người bán bánh bao đáp, hắn nhìn về phía Hà Hoa, hỏi nàng ăn nhân gì.
Hà Hoa nói muốn trứng gà rau hẹ, tuy rằng bánh bao ở cổ đại rất ít loại có mỡ, chỉ sợ toàn bộ bánh bao đều là nhân thịt nàng đều có thể nuốt vào cũng không cảm thấy béo ngậy, nhưng nàng vẫn càng thích ăn nhân rau hẹ trứng gà. Trứng gà ở đây rất cũng thơm, rau hẹ cũng là loại rau sạch, dầu trong đó cũng là mỡ heo, mùi thơm nức, một cái bánh bao lớn, Hà Hoa có thể ăn được hai cái.
Sở Phong Thu muốn mua hai cái nhân chay, hai cái nhân thịt, sau đó lại dẫn Hà Hoa đi tới một sạp bên cạnh gọi hai chén vằn thắn, vằn thắn nóng hầm hập ăn cùng với bánh bao vừa mềm vừa thơm, hai người ăn đều đổ mồ hôi. Hai người ăn thêm một chút điểm tâm, cũng còn lại hai cái bánh bao, đặt vào trong giỏ, nghĩ mang về cho Thương thị ăn.
Hôm nay lên trên trấn kỳ thật chính là tính mua một ít bánh trung thu, lại mua hai cân thịt, cũng không cần mua cái gì nữa, cho nên hai vợ chồng cũng không sốt ruột, chậm rãi dạo phố, tính toán ở trên trấn nhìn xem hàng ở hai bên sạp, sau đó lại đi chợ. Đang lúc Hà Hoa xem tượng đất tươi mới ở trên một cái sạp, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện với nàng.
"Này không phải Hà Hoa sao? Đi chợ sao?"
Nói chuyện là thím Cẩu Tử, bà ta cười đánh giá Hà Hoa, cảm thấy khí sắc Hà Hoa so với trước kia tốt hơn, đồ mặc trên người cũng tốt hơn so với lúc ở nhà, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái. Bởi vì lúc trước bà ta làm mai cho Hà Hoa, kết quả không thành, còn để cho Lý Hương Chi mắng một trận. Bà ta liền luôn luôn nghĩ Hà Hoa sống không tốt mới biết bà ta tốt bụng như thế nào, để cho Lý Hương Chi nhìn xem không tiếp hôn sự bà ta làm mai kết cục khẳng định không tốt, mà lúc này tình huống căn bản là không theo tâm ý của bà ta. Tuy rằng Hà Hoa gả vào Sở gia người người đều nói khẳng định sẽ bị khi dễ, nhưng lại sống giống như rất tốt, xem bộ dáng cười tít mắt vừa rồi kìa, còn có anh chồng anh tuấn bên người nàng, sự không thoải mái trong lòng bà ta càng tăng lên.
Hà Hoa cũng không thích thím Cẩu Tử này, ở trong lòng nàng thím Cẩu Tử này chính là người lòng dạ đen tối, cư nhiên dám lừa nàng đi làm vợ bé để sinh con cho người ta, thật sự là mụ già thiếu đạo đức! Mệt bà ta còn có mặt mũi đến chào hỏi mình, còn có mặt mũi cười!
Hà Hoa gật gật đầu, tuy rằng không thích người này, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, ai biểu người nọ là người Tôn Vương thôn, nàng vừa gả ra cửa, cũng không muốn tìm phiền toái cho nhà mẹ đẻ.
Thím Cẩu Tử nhìn Sở Phong Thu bên cạnh, lại khen vài câu, nói bọn họ trai tài gái sắc.
"Lão bà tử, đừng hàn huyên, ta nhanh đi đưa rau đi, đưa xong rồi còn đi mua này nọ." Một người đàn ông thúc giục thím Cẩu Tử, bề ngoài gầy teo nho nhỏ, thấp hơn thím Cẩu Tử nửa cái đầu, đang đẩy một cái xe một bánh, phía trên đặt một cái giỏ, nhìn từ bên ngoài thì thấy trong giỏ kia bị ẩm, hiển nhiên là nước chảy từ bên trong ra, nếu là rau, vì bảo trì rau xanh luôn tươi mới.
Người nọ là chồng thím Cẩu Tử, đại danh là