Triệu Kim Bảo vừa đi vừa cùng ca ca nói chuyện, không có người trả lời nàng ta, nàng ta vừa quay đầu lại liền phát hiện ca ca dừng lại đứng ở cửa, còn nhìn bên ngoài, không khỏi hơi dẩu miệng, đi qua kéo hắn một phen.
Triệu Kim Bảo nhỏ giọng nói: "Ca ca, sẽ không phải huynh còn có ý niệm gì với Trương Hà Hoa chứ? Muội nói cho huynh biết, huynh không được như vậy!
Huynh thật vất vả mới thú được chị dâu, cả nhà chúng ta vì huynh đều mê muội lương tâm, hiện tại người trong thôn không biết đều nghĩ nhà chúng ta như thế nào đâu! Cho dù huynh không vì chính mình, cũng phải vì người trong nhà ngẫm lại!"
"Muội nói gì sai đâu?!"
Triệu Kim Nguyên bị muội muội nói liền phát hoảng, trừng mắt Triệu Kim Bảo huấn một câu, tiểu nha đầu này hôm nay sao giống như thông minh lên?
Triệu Kim Bảo mới không thông minh, nàng ta giật nhẹ khóe miệng nói: "Huynh đừng không thừa nhận a, muội chỉ biết đây là tật xấu của đàn ông các người, đồ tốt dù cho tới tay cũng sẽ có chút không tốt, thứ mình cần không phải đặc biệt thích mà đã đánh mất, đến lúc đó chẳng sợ chỉ là một thứ rách nát cũng sẽ lại trở thành bảo bối! Hừ, mẹ đã từng nói như vậy với muội. Bà nhắc nhở huynh rất nhiều, huynh cho là muội không có nghe đến sao? Xem ra mẹ nói thật sự là quá đúng!"
Triệu Kim Nguyên nhíu mày: "Muội nghe lén cha mẹ nói chuyện với huynh? Rất không hiểu quy củ!"
Triệu Kim Bảo không cần nói: "Căn bản không phải nghe lén, muội liền đứng ở bên ngoài đường đường chính chính nghe a, chính là các người không phát hiện. Lại nói các người cũng chưa nói không cho muội nghe. Được rồi! Ca, huynh cũng không cần vì việc này so đo với muội, chúng ta nói chính sự, dù sao huynh nghe lời mẹ, không được lại có ý niệm gì với Hà Hoa chán ghét kia!"
Kỳ thật Triệu Kim Bảo cũng chơi cùng Hà Hoa từ nhỏ đến lớn, chẳng qua cho tới bây giờ nàng ta không thật sự xem trọng Hà Hoa. Hà Hoa và ca ca có hôn ước nàng ta cũng không mất hứng, không phản đối, chỉ cảm thấy nếu Hà Hoa yếu đuối trở thành chị dâu của mình, vậy về sau chính mình cho dù gả ra ngoài, khi trở về ở nhà mẹ đẻ sẽ không bị bạc đãi, sẽ không giống một số nhà khác, chị dâu sẽ trừng mắt khi cô em chồng về nhà mẹ đẻ. Loại cảm tình này kỳ thật không sâu, cho nên đợi đến khi ca ca có hôn sự tốt hơn, nàng ta liền ghét bỏ Hà Hoa, so với Hà Hoa làm chị dâu của nàng ta về sau không làm nàng bị ấm ức, nàng ta tình nguyện muốn một chị dâu có tiền, chẳng sợ chị dâu có tiền kia cho nàng ta xem sắc mặt, nàng ta cũng vui ý đem Hà Hoa đổi lấy.
Hà Hoa bị oan uổng, Triệu Kim Bảo ra khí lực rất lớn, oan uổng Hà Hoa trộm đồ đánh người, tất cả do nàng ta giả vờ làm nhân chứng, làm người bị hại. Nàng ta cũng đã thành công. Có người sau khi làm chuyện xấu sẽ áy náy, có người sẽ trốn tránh người bị hại, mà có người ngược lại sẽ càng thêm mồm miệng ác độc với người bị hại. Triệu Kim Bảo chính là người cuối cùng như thế, rõ ràng nàng ta oan uổng Hà Hoa, nàng ta còn càng chán ghét Hà Hoa. Loại chán ghét này từ sau khi Hà Hoa gả cho nhị lang Sở gia tuấn tú ở thôn bên cạnh đạt tới đỉnh điểm, trong lòng nàng ta đặc biệt hi vọng Hà Hoa có thể gả rất xa, như vậy mắt không thấy tâm mới không phiền, kết quả lại không như nguyện.
"Được rồi, huynh không có cái ý niệm kia, muội đừng nói bậy."
Triệu Kim Nguyên đè thấp giọng nói, lúc này tửu lâu chưa có khách nhân, nhưng bọn họ vẫn muốn đem giọng nói ép xuống, tránh cho bị người nghe được, nhưng vẫn có một người nghe thấy.
"Chàng không có ý niệm gì? Nói cho ta nghe một chút, nhìn xem muội muội có phải nói bậy hay không."
Một phụ nhân trẻ tuổi, dáng người gầy, khuôn mặt nghiêm túc đi vào, thị thoạt nhìn không đến hai mươi, nhưng biểu cảm trên mặt thực nghiêm túc, mặc trên người một cái áo bằng lụa, màu xanh lá cây không thu thắt lưng, vạt áo,