Tết Trung thu là ngày mọi nhà đoàn viên, ở triều đại Hà Hoa đang sống này, phụ nữ xuất giá đều sẽ về nhà mẹ đẻ trước một ngày, mang theo chồng con cùng quà tặng, đương nhiên cũng không phải tất cả đều thế, cũng có người tay không trở về tụ họp, nhưng dạng nữ nhi đã xuất giá này sẽ bị người chê cười khinh thường, chứng minh ở nhà chồng sống không tốt.
Khúc Hồng Bố và Hà Hoa đều là con dâu Sở gia, hai người cũng cùng chọn một ngày về nhà mẹ đẻ.
Quà tặng trong ngày lễ đều tự chuẩn bị, Khúc Hồng Bố tuy rằng không hào phóng, nhưng vì thể diện, vẫn chuẩn bị quà tặng trong ngày lễ không để cho người chê cười, cũng để cho Sở Đại Bảo cùng Thụ Căn thu thập sạch sẽ lưu loát. Thấy chồng và con trai mặc quần áo mới chín phần, Khúc Hồng Bố vừa lòng gật đầu, bất quá khi nhìn thấy Sở Phong Thu cùng Hà Hoa đứng chung một chỗ thì sự vừa lòng này liền lui hơn phân nửa, trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ sao mình liền sinh ra sớm vài năm chứ? Nếu như sinh sau vài năm, chồng của thị nói không chừng là ai đâu!
"Đệ muội, nhà mẹ đẻ ngươi cách gần, thời gian đi đường ít, thời gian ở nhà mẹ đẻ liền dài quá, vậy đến lúc đó liền sớm nhích người về nhà, đừng làm cho mẹ mệt nhọc." Khúc Hồng Bố cười nói với Hà Hoa, lại nói với Thương thị: "Mẹ, mẹ cũng làm ít thôi, đừng làm mình mệt."
Khúc Hồng Bố bởi vì Sở Phong Thu, đối với Thương thị luôn luôn biểu hiện rất hiếu thuận cung kính.
Thương thị thản nhiên nói: "Trong nhà không có việc gì làm, các ngươi đều ở nhà mẹ đẻ lâu một lát, chính là tận lực trở về trước khi trời tối, chớ đi đường đêm là được."
Khúc Hồng Bố cùng Hà Hoa đều gật đầu đáp ứng.
Ra cửa, Sở Phong Thu cùng Hà Hoa đi về phía đầu này, Khúc Hồng Bố cùng Sở Đại Bảo mang theo Thụ Căn đi một đầu khác, như vậy tách ra, người lớn không có gì nói, Thụ Căn cũng là quay đầu lại vẫy tay với Hà Hoa, cho đến khi Khúc Hồng Bố chịu không nổi răn dạy nó để cho nó nhìn đường dưới chân.
Hai người Hà Hoa và Sở Phong Thu rất nhanh liền đến Trương gia.
Tôn Lan Thảo vừa thấy bọn họ tiến vào liền cười chào hỏi, nói: "Muội muội, muội phu, các ngươi đến a! Xem muội phu rất hiểu chuyện, vừa sáng tinh mơ như vậy đã tới rồi, không giống như đầu gỗ nhà ta kia!"
Hà Hoa nói: "Ta cùng tướng công ở trong thôn bên cạnh, phải đến sớm, chị dâu ngươi liền gả ở trong thôn, chẳng lẽ còn muốn để cho ca ca ta trời chưa sáng liền mang theo ngươi về nhà mẹ đẻ mới tính là hiểu chuyện sao? Có so sánh như thế à?!"
Hà Hoa rất chán ghét Tôn Lan Thảo, cảm thấy đại ca của mình bị một người phụ nữ như vậy đạp hư, còn có một nguyên nhân chính là người phụ nữ này đối với nàng cũng không tốt, Hà Hoa nguyên chủ thắt cổ cũng có nguyên nhân bị thị nói lời chanh chua kích thích. Cho nên Hà Hoa đối với chị dâu này cũng không cung kính, cho dù nàng không gây chuyện, chỉ cần có cái gì không đúng, Hà Hoa cũng sẽ không để yên cho. Hiện tại dám nói Trương Đại Khuê không tốt, Hà Hoa liền phản bác thị.
Tôn Lan Thảo bị nói không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể xoay mặt nói với Sở Phong Thu: "Muội phu, ngươi xem, cô em chồng này chính là miệng rất lợi hại, ngươi phải rộng lượng nha."
Sở Phong Thu nói: "Hà Hoa nói rất đúng."
Thấy thế này Tôn Lan Thảo không dám phản đối nữa, trong lòng liên tiếp chửi má nó, nghĩ Hà Hoa chết tiệt này, dám can đảm không cho mình thể diện, xem về sau thị làm ầm ĩ thế nào.
Lý Hương Chi đi ra từ phòng bếp, cười nói với hai người Hà Hoa: "Đến rồi sao, mau vào phòng ngồi đi", lại hô một tiếng vào trong phòng "Cha Hà Hoa, khuê nữ cùng con rể đến rồi!"
Trương Xuyên và Trương Đại Khuê liền từ trong phòng đi ra.
Nói với nhau mấy câu, Lý Hương Chi sai Trương Đại Khuê đưa Tôn Lan Thảo về nhà mẹ đẻ.
Trương Đại Khuê đáp ứng một tiếng, cầm quà tặng trong ngày lễ cho Tôn gia, nói Tôn Lan Thảo đi mau.
Lúc này Tôn Lan Thảo không muốn cũng phải đi, thị còn nhìn Sở Phong Thu thêm vài lần, bất quá Trương Đại Khuê cũng không để thị ở lại trong nhà làm mọi người ngại, xấu hổ với Sở Phong Thu, Trương Đại Khuê trực tiếp liền nói với Tôn Lan Thảo nếu thị không đi sẽ không cùng thị về nhà mẹ đẻ. Ngày hôm nay nếu Trương Đại Khuê