Mùa hè nóng bức cuối cùng chậm rãi đi qua, mùa thu đến, bầu trời giống như cao xa hơn so với bình thường.
Hà Hoa đỡ bụng đứng ở bên cạnh ruộng nhìn Sở Phong Thu cùng Thương thị hái rau, nghĩ trồng rau này cũng được ba tháng rồi đã đến lúc thu hoạch, trên mặt lộ ra tươi cười, tuy rằng số tiền này chẳng phải đồng tiền lớn gì, nhưng đối với cuộc sống hiện tại của bọn họ mà nói đã không tồi, cũng đủ để cho rất nhiều người trong thôn hâm mộ, cũng để cho người trong nhà tràn ngập hi vọng với cuộc sống tương lai, cái này đủ rồi.
"Tiểu Khôi, đem dây cỏ này qua kia đi."
Hà Hoa thấy dây buộc rau trong tay Sở Phong Thu và Thương thị sắp dùng hết rồi, liền nói với Tiểu Khôi đang ở bên cạnh vờn bắt châu chấu.
Tiểu Khôi vừa nghe lập tức vứt bỏ châu chấu, khoan khoái uông một tiếng về phía Hà Hoa, sau đó ngậm một bó dây cỏ chạy đến bên người Sở Phong Thu cùng Thương thị, đặt xuống đất, lại khoan khoái uông một tiếng, một đôi mắt ngập nước nhìn bọn họ, như là đang nói "ta hoàn thành nhiệm vụ, mau khen ta đi".
Sở Phong Thu sờ sờ đầu Tiểu Khôi một phen.
Thương thị cười nói: "Tiểu Khôi thực ngoan, chờ lần sau trong nhà ăn thịt cũng cho ngươi ăn!"
Tiểu Khôi nghe xong khoan khoái oẳng oẳng hai tiếng, như nghe hiểu vậy.
Trong lòng Thương thị nghĩ chó nhà mình thật thông minh, bà cũng biết con chó vốn thông minh, chẳng qua thông minh giống như Tiểu Khôi bà vẫn lần đầu tiên gặp, bắt nó về nuôi từ nhỏ đến lớn như vậy, thật đúng là rất thích nó, tựa như bé con nhà mình.
"Tiểu Khôi, mau trở về!"
Thương thị đang khen Tiểu Khôi, lại thấy Khúc Hồng Bố đến, không khỏi nhíu mày, nói với Tiểu Khôi một tiếng, để cho nó về trước che chở bên người Hà Hoa, bà cũng theo sau nhanh đi qua. Tâm tư Khúc Hồng Bố đối với con trai bà, bà cũng rõ ràng, có đôi khi nhìn thấy ánh mắt Khúc Hồng Bố dừng ở trên bụng Hà Hoa bà liền cảm thấy phát lạnh từ trong lòng tới phía sau lưng, không thể không đề phòng.
Tiểu Khôi bay nhanh chạy đến bên người Hà Hoa, hung ác kêu ầm lên với Khúc Hồng Bố, hoàn toàn không còn bộ dáng đáng yêu vừa rồi.
Khúc Hồng Bố liền phát hoảng, lui ra phía sau một bước, khẩn trương nói: "Hà Hoa, mau coi kỹ chó nhà ngươi đi, cũng đừng để cho nó cắn ta!"
Hà Hoa nói: "Ngươi tới nơi này làm cái gì? Nơi này không chào đón ngươi."
Hà Hoa một chút mặt mũi cũng không cho Khúc Hồng Bố, đối với người như thế nàng căn bản không cần nể tình, lại nói bọn họ đã sớm xé rách mặt, giờ lại cho thị mặt mũi, chỉ để cho người khác thêm ngờ vực. Từ khi Thương thị hòa ly, người một nhà bọn họ rời đi cái nhà kia, bọn họ liền cùng cái nhà kia chặt đứt liên hệ, ngay cả đi ngang qua cửa cũng không đi, đến cả Thụ Căn chạy tới nơi này bọn họ đều khuyên đi trở về, nói cho nó bởi vì quan hệ của người lớn nó không thể lại đến tìm bọn họ, tuy rằng đối xử với trẻ con như vậy rất tàn nhẫn, nhưng vì không muốn liên lụy, bọn họ vẫn dứt khoát. Sau này Thụ Căn cũng không đến, gặp bọn họ cũng không nói chuyện.
Khúc Hồng Bố thấy bọn họ liền chào hỏi, chẳng qua bọn họ đều không để ý thị, thị cũng không có tới nhà, lần này lại đến, cũng không biết là mục đích gì đây?
Khúc Hồng Bố nghe Hà Hoa nói xong cũng không tức giận, nói: "Hà Hoa, tốt xấu chúng ta cũng từng là chị em bạn dâu, cho dù đoạn thân, cũng có thể trở thành hương thân mà, thời gian đã lâu như vậy, có tức giận thật lớn cũng nên tiêu. Mẹ, mẹ nói đúng không? Hôm nay con đi tới chân núi, thấy được trái cây dại này, đột nhiên nghĩ đến lúc trước con hoài Thụ Căn, vì để cho con dễ chịu chút, mẹ cố ý hái trái cây dại này để cho con ăn, con mới ăn được cơm. Con luôn luôn nhớ lòng tốt của mẹ, con cũng biết mẹ chịu ủy khuất, bởi vì cố kỵ cha, cũng biết các người còn đang tức giận, mấy ngày nay mới không qua, nhưng hôm nay vừa thấy trái cây này, thật sự nhịn không được, muốn tới thăm các người. Mẹ, trái cây này liền để lại cho Hà Hoa ăn đi, đến lúc đó khẳng định cũng có thể sinh một tên nhóc mập mạp giống con!"
Khúc Hồng Bố nói thập phần mang cảm tình, vành mắt đều đỏ, nâng tay lên dùng tay áo