Mấy người Trương Xuyên nhìn Hà Hoa, thấy Hà Hoa không có chuyện gì, bộ dáng một chút cũng không giống bị làm sợ, lúc này mới yên tâm, lại thấy Hà Hoa mua vải cho bọn họ, trong lòng thật cao hứng, ngoài miệng còn phải oán giận Hà Hoa loạn tiêu tiền, bọn họ cũng không phải không có tiền mua bông, vải dệt, để cho nàng lấy tiền nuôi đứa nhỏ.
Thương thị cười nói bọn họ nhận lấy đi, nói là một mảnh hiếu tâm của Hà Hoa.
Mấy người Trương Xuyên ban đầu từ chối bất quá lúc này chịu nhận.
Tôn Lan Thảo bị cấm đi tới nhà Hà Hoa, chờ nhìn thấy mấy người Lý Hương Chi cầm bao lớn bao nhỏ trở về liền đi qua, biết không có phần của mình, tức giận trực tiếp liền mắng Hà Hoa, nói nàng không đem chị dâu để vào mắt, bị Trương Đại Khuê kéo vào nhà, hai người lại tranh cãi ầm ĩ một trận.
Hà Hoa kỳ thật cũng biết bản thân chỉ mua cho cha mẹ và đại ca cũng không mua cho Tôn Lan Thảo khẳng định sẽ làm thị tranh cãi ầm ĩ, nhưng nàng chính là không muốn cho thị, không thể dưỡng ra tật xấu này của thị. Hơn nữa thị ở nhà cãi nhau số lần còn thiếu sao? Lần này mua cho thị, lần sau thị vẫn sẽ ầm ĩ, người kia chính là lòng tham không đáy.
Triệu Kim Bảo bị thả ra, nàng ta bị đánh gậy, bị người trong nhà cho kéo xe trở về, theo lý thuyết nàng ta bị thương, hiện tại trong nhà cũng không có người khác, về nhà mẹ đẻ dưỡng thương là tốt nhất, bất quá vợ chồng Triệu gia hiện tại một bụng oán khí với Triệu Kim Bảo, không đồng ý nàng ta về nhà dưỡng thương, cũng sợ nàng ta đi ra một hồi càng làm cho người trong thôn chê cười, càng sợ nàng ta ở nhà lại gây ra chuyện, cho nên trực tiếp đưa nàng ta về nhà. Nhưng nói đến cùng đây là khuê nữ, cũng không thể không quản, cho nên mẹ Triệu Kim Bảo ở tại chỗ này chiếu cố nữ nhi, nhưng cũng có thể không ra cửa sẽ không ra cửa, tránh cho đi ra ngoài bị người cười chê.
Triệu Kim Bảo nằm ở trên giường, trong lòng lo lắng cho tương lai chính mình, vốn nàng ta còn tưởng đắc tội Dương Thạch Đầu, cùng lắm thì đến lúc đó cùng hắn hòa ly, nàng ta có nhà mẹ đẻ, đến lúc đó tái giá một lần là được. Nhưng nàng ta phát hiện cha mẹ đều có oán khí với nàng ta, bọn họ cũng không nguyện ý đem nàng ta tiếp về nhà mẹ đẻ ở, nàng ta nhắc tới chuyện hòa ly, cha nàng ta lúc đó liền phát hỏa, trực tiếp đem nàng ta ném cho vợ mình, vung tay một cái rồi đi, rốt cuộc không có tới nữa. Mà mẹ nàng ta chỉ nói nàng ta an tâm dưỡng thương, sau đó cũng không nói gì nữa. Nàng ta tức giận hỏi có phải muốn cho Dương Thạch Đầu trở về đánh chết nàng ta, bọn họ liền vừa lòng hay không, kết quả mẹ nàng ta lại nói còn một năm nữa, đến lúc đó lại nói.
Triệu Kim Bảo nghĩ cha mẹ thật sự giận nàng ta, hiện tại chỉ có thể trước dưỡng thương thật tốt, sau đó lại chậm rãi dỗ người trong nhà, đến lúc đó lại nói ca ca giúp đỡ khuyên nhủ, nhất định sẽ có cơ may thay đổi.
Có lẽ ở trên giường nằm thời gian dài quá, cân nhắc nhiều chuyện, oán người hơn, Triệu Kim Bảo đang oán giận, đột nhiên còn có chút minh bạch chính mình bị Khúc Hồng Bố biến thành ngọn thương để dùng rồi.
Triệu Kim Bảo tức cắn răng, nghĩ rằng Khúc Hồng Bố ngươi chờ đi, ta không dễ chịu ngươi cũng đừng tưởng tốt hơn!
Chính là không đợi Triệu Kim Bảo làm cho Khúc Hồng Bố sống không tốt, chính nàng ta càng thêm không dễ chịu trước, cũng không biết ai đầu óc linh hoạt, biết Triệu Kim Bảo hạ dược cho Hà Hoa làm cho người ta nghĩ nhiều, liền bỗng chốc nghĩ tới sau khi Thạch Tú Nương gả cho người bị cái bệnh kia, lại nghĩ đến ngày đó Triệu Kim Bảo cũng đi, bỏ chạy đi nói cho Liễu Thúy Cầm.
Hiện tại Khúc Hồng Bố sống cũng không tốt lắm, trước kia trong nhà có Thương thị giúp đỡ làm việc, sau lại thêm Hà Hoa, cuộc sống của thị rất thoải mái, nhưng sau này hai người giúp đỡ này đều ly khai, việc nhà bỗng chốc nhiền hơn, Liễu Thúy Cầm có thai không thể làm việc, Thạch Tú Nương lại lười, sau này Thạch Tú Nương gả đi ra ngoài, việc nhà liền hoàn toàn thuộc về thị. Chẳng những phải làm việc nhà, có đôi khi việc đồng áng đều phải đi, thật sự là mệt chết thị.
Khúc Hồng Bố cảm thấy chính mình cứ làm việc mệt mỏi như vậy rất nhanh sẽ biến thành một mụ già!
Khúc Hồng Bố xem bụng Liễu Thúy Cầm, nghĩ muốn động thủ hay không đây? Thị động không được bụng Hà Hoa, bụng Liễu Thúy Cầm cũng dễ động thôi? Tuy rằng Liễu Thúy Cầm rất cẩn thận, nhưng mỗi ngày vẫn có thể gặp mặt, bà ta lại dựa vào chính mình chiếu cố, vẫn có thể tìm được cơ hội. Bất quá cuối cùng Khúc Hồng Bố vẫn từ bỏ ý định, hay là thôi đi, Triệu Kim Bảo vừa náo ra chuyện kia, nếu Liễu Thúy Cầm cũng xảy ra chuyện, nói không chừng người trong thôn liên hệ lung tung còn nói ra cái gì đâu!
Khúc Hồng Bố nghĩ dù sao đứa nhỏ sinh ra cũng không nhất định có thể nuôi lớn, về sau tùy tiện làm chuyện ngoài ý muốn là được, chỉ cần vì tiền, thị cũng có thể xuống tay!
Kết quả Khúc Hồng Bố nơi này đánh mất ý niệm hại đứa nhỏ, ông trời cũng không tính buông tha Liễu Thúy Cầm, đứa nhỏ này vẫn là xảy ra chuyện.
Liễu Thúy Cầm nghe nói có thể là Triệu Kim Bảo làm hại con gái của bà vừa gả qua liền phạm vào bệnh kỳ quái, lập tức tức giận, vốn bà ta hoài đứa nhỏ này còn có chút gian nan, lập tức muốn sinh!
Cuối cùng đứa nhỏ sinh ra, là một bé trai, đứa nhỏ này có cái đầu còn rất lớn, đừng nhìn bụng Liễu Thúy Cầm cũng không thấy lớn, đứa nhỏ này đã gần tám cân (4kg, xương chậu bà này chắc cũng lớn, thường cỡ này toàn mổ thôi, trẻ vừa lớn, đầu cũng lớn nữa chớ), cái này mà giống như bảy tháng sinh non cái gì, đứa nhỏ này rõ ràng chính là một đứa đủ mười tháng. Kỳ thật đứa nhỏ này thật đúng là sinh non, chính là dưỡng thật tốt quá, xem tựa như đủ tháng......
Xem thế này, người trong thôn liền càng thêm tin tưởng Liễu Thúy Cầm lúc trước quả thật là có thai trước khi gả cho Sở Tuấn Tài, bà ta vì gả cho Sở Tuấn Tài mới hãm hại Thương thị.
Liễu Thúy Cầm chỉ có thể giả vờ câm điếc, cứng rắn nói đứa nhỏ này chỉ hoài hơn bảy tháng liền sinh, chính là bà ta khỏe mạnh, cho nên đứa nhỏ này mập mạp như thế.
Sở Tuấn Tài rất vui vẻ, ông ta lại có con trai, xem tiểu nhi tử vừa sinh ra, ông thấy thật tốt đẹp, cảm thấy đứa nhỏ này chính là chứng minh hùng phong của mình vẫn còn.
Sở Đại Bảo cũng không cao hứng, hắn đã lớn như vậy, thế nào còn muốn đệ đệ? Huống chi còn là một đệ đệ tranh đoạt tài sản với mình! Xem bộ dáng cao hứng kia của lão cha, hắn thật sâu cảm thấy đứa nhỏ này cũng sẽ không giống Sở Phong Thu không được cha mình thích. Hắn cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp.
Khúc Hồng Bố lôi kéo Sở Đại Bảo nhỏ giọng khuyên một hồi lâu, mới để cho Sở Đại Bảo lui đi mất hứng trên mặt.
Sở Đại Nha biết mình lại có một đệ đệ, trong lòng thực mất hứng, nghĩ thằng nhóc này không phải sẽ tranh giành tài sản cùng ca ca mình sao? Tuy rằng thị đã xuất giá không có biện pháp tranh giành tài sản, nhưng tài sản trong nhà thuộc về ca ca hay là đứa bé vừa sinh ra này ý nghĩa không