Tôn Lan Thảo da mặt rất dày, làm ra chuyện dọa người như vậy, đổi thành người khác cho dù không xấu hổ đi tìm chết, cũng phải trốn ở trong nhà tránh đi ra ngoài bị người ta nói chỉ trỏ, thị cũng không như vậy. Tôn Lan Thảo vẫn ra cửa, tuy rằng trên mặt còn mang vết thương, nhưng thị một chút cũng không ngại xấu, cả ngày chuyển động trước cửa Trương gia, thấy Trương Đại Khuê đi ra liền lặng lẽ theo sau, thị nghĩ Trương Đại Khuê có thể hưu thị, còn có thể sẽ tiếp thị trở về, thị vốn là vợ Trương Đại Khuê, thông dâm bị bắt, bọn họ có thể đem thị đưa đi quan phủ, hiện tại thị không phải là vợ Trương Đại Khuê, bọn họ sẽ không thể lại lấy chuyện trước đó làm gì thị.
Đây là ý nghĩ của Tôn Lan Thảo, người khác sẽ cảm thấy rất hoang đường buồn cười, nhưng thị lại cảm thấy chính mình nghĩ rất đúng. Thị cảm thấy chính mình lúc trước có thể để cho Trương gia đem thị thú vào cửa, hiện tại cũng có thể, chỉ cần thị tiếp tục không biết xấu hổ là được.
Bởi vậy, Tôn Vương thôn cùng Đào Nguyên thôn lại không lo không có náo nhiệt xem, vừa nói Tôn Lan Thảo không biết xấu hổ, vừa hi hi ha ha xem Trương Đại Khuê có bị Tôn Lan Thảo tính kế tiếp hay không.
Lý Hương Chi bị chọc tức, nắm đầu Tôn Lan Thảo đánh vài lần, nói thị đừng lại quấn quít lấy con của mình.
"Tôi quấn quít là chuyện của tôi, tôi nguyện ý quấn quít, nha môn cũng chưa nói đàn bà không được quấn quít lấy đàn ông mà mình nhìn trúng. Có bản lĩnh bà liền đánh chết tôi, đến lúc đó tôi còn phải làm quỷ Trương gia các người, người Tôn gia chúng ta cũng không phải là dễ khi dễ! Bà đánh không chết tôi, tôi ở nhà các người dưỡng thương, cho các người lại nuôi tôi cả đời!"
Tôn Lan Thảo ngay từ đầu còn lấy lòng Lý Hương Chi, sau này bị đánh nóng nảy, liền ồn ào như vậy.
Lý Hương Chi vừa nghe thì biết đây là ý định ngu xuẩn của Tôn Lan Thảo, nghĩ lại lại đến nhà bọn họ, bà tức giận càng muốn đánh thị, nhưng lại có chút sợ trúng kế thị, đến lúc đó thực trêu chọc về nhà liền phiền toái. Nhưng cũng không thể để cho thị lại quấn quít lấy con như vậy, giống cái gì đây?
Lý Hương Chi chỉ sợ Tôn Lan Thảo nếu không muốn mặt mũi bám lên con của mình, đến lúc đó thành chuyện thì làm sao đây?
Lý Hương Chi nghĩ vẫn là mau tìm vợ cho con đi, chỉ cần con có vợ, Tôn Lan Thảo nói không chừng sẽ chết tâm, còn không đợi bà làm chuyện này đâu, Trương Đại Khuê liền nói chủ ý của mình.
Trương Đại Khuê muốn đi theo đoàn thương buôn.
Lần này muốn đi phía nam, vừa đi một lần phải đến thời điểm mừng năm mới mới trở lại.
Trương Đại Khuê cũng là bị Tôn Lan Thảo đeo bám phiền, trừng phạt không được mắng không được, thấy thị liền một bụng hỏa, bị trở thành kẻ để cho người ta xem chê cười, cha mẹ cũng sốt ruột nóng giận theo, hắn cảm thấy cứ như vậy hoài không được, cho nên khi một người bạn hỏi hắn bằng lòng đi phía nam một chuyến hay không, hắn đồng ý.
Trương Xuyên cảm thấy con trai đi ra ngoài một chuyến cũng tốt, tuy rằng sẽ ăn chút khổ, nhưng có thể thêm kiến thức, hơn nữa hắn cũng lớn, có thể tự mình làm chủ.
Lý Hương Chi có chút luyến tiếc, đường đi phía nam xa như vậy, phải đi qua bao nhiêu núi rừng, bao nhiêu sông ngòi a, lúc trước bà từng nghe nói chạy thương không dễ dàng, có người nửa đường sinh bệnh rồi chết ở bên ngoài, còn có khả năng gặp phải thuyền chìm, xe lật, cướp núi, bầy sói gì gì đó, tiền không phải dễ kiếm như vậy? Bà sợ con trai gặp chuyện không may.
Lý Hương Chi chạy đi tìm Hà Hoa, nói nàng khuyên nhủ Trương Đại Khuê.
Hà Hoa vừa nghe Lý Hương Chi đem chuyện theo đoàn thương buôn nói đáng sợ như vậy, cũng không muốn cho đại ca đi, nàng coi Trương Đại Khuê là anh ruột, sao muốn hắn đi mạo hiểm như vậy? Cho dù nàng không nghĩ ra được buôn bán nhỏ nào để cho đại ca kiếm tiền, nhưng cái khác nàng vẫn có thể a, sang năm chờ nàng lên núi, tìm cây nhân sâm, chẳng sợ chỉ là một gốc cây nho nhỏ, nàng dùng chút dị năng có thể thúc nó lớn, đến lúc đó lại để cho đại ca phát hiện, mang đi bán lấy tiền có thể bán không ít, còn sợ không có tiền sao? Không nên đi theo đoàn thương nhân mạo hiểm.