Thời tiết càng ngày càng ấm áp, lúa mạch non trên ruộng đều bắt đầu chín rồi, cũng bắt đầu có người làm ruộng lu bù lên, chuẩn bị gặt lúa rồi chuẩn bị hạt giống mới.
Vài mẫu trồng lúa mạch của nhà Sở Phong Thu phát triển rất tốt, người trong thôn đều nghĩ vài mẫu lúa mạch kia của nhà Sở Phong Thu đến lúc đó lại bội thu, trong lòng đều hâm mộ, bất quá bọn họ cũng quen, biết vài mẫu kia của nhà Sở Phong Thu thật sự từ đất bạc màu trở nên phì nhiêu, trồng cái gì cũng tốt, bọn họ hâm mộ cũng là hâm mộ suông, ai bảo bọn họ không có phúc khí kia.
Hà Hoa cảm thấy cứ như vậy hoài cũng không tốt, nàng làm cho người trong thôn biết nhà bọn họ bội thu cũng không vì vận khí tốt được vài mẫu này, mà bởi vì nhà bọn họ cũng sẽ mua ruộng. Lúc mùa đông, một hộ trong thôn gặp chuyện lớn, muốn bán hai mẫu, mấy người Sở Phong Thu liền mua, cho nên hiện tại nhà bọn họ cũng vội vàng trồng lúa. Hà Hoa tính toán nhất định phải để cho hai mẫu lúa này bội thu, áp chế mấy người quen mắt nhìn vài mẫu kia của nhà bọn họ, để cho bọn họ biết nhà bọn họ cũng biết làm ruộng, bởi vì biết làm ruộng, mới có thể bội thu.
Hiện tại dị năng của Hà Hoa lại có tiến bộ, đều dùng dị năng cho lúa của nhà mình cùng lúa nhà mẹ đẻ, bởi vì quan hệ tốt với Loan Mộc cùng thím Điền, cũng dùng dị năng cho lúa nhà bọn họ, không có gì bất ngờ xảy ra, cho dù nàng lại không dùng dị năng nữa, số lúa này đều sẽ thu hoạch nhiều hơn so với lúa nhà
người khác.
"Hà Hoa, trong nhà hôm nay làm cá, hai người đi tới ăn nha, đỡ phải nấu cơm."
Lý Thải Vân nói với Hà Hoa, xem Đoàn tử trong lòng Hà Hoa trắng trẻo mập mạp, yêu thích không được, vỗ vỗ tay với bé, mở hai tay ra, làm bộ muốn ôm bé. Đoàn tử cũng thực cho nàng mặt mũi, vung hai cánh tay nhỏ bé, để cho nàng bế. Lý Thải Vân ôm Đoàn tử vào trong ngực, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của
bé, cảm thấy rất cao hứng khi bé để cho nàng bế.
Hà Hoa thấy Lý Thải Vân rất yêu thích Đoàn tử, trong lòng nghĩ thân thể của ca ca, chị dâu cũng chưa có bệnh gì, nhưng sao lần cưới trước bọn họ đều nhiều năm cũng không có con, cũng không biết hiện tại bọn họ ở cùng nhau có thể rất nhanh có một đứa trẻ hay không, hi vọng bọn họ sắp có tin tức tốt, dù sao cỡ tuổi bọn họ con cái đều đã chạy loạn đầy đất.
"Muội ở nhà cũng nấu cơm xong rồi, sẽ không đi đâu. Bất quá chị dâu làm cá ăn ngon lắm, chờ muội bắt hai con cá, để cho chị dâu làm, chúng ta lại cùng nhau ăn."
Hà Hoa nhìn sông nhỏ bên cạnh, nghĩ cá trong sông này tuy rằng bơi rất nhanh, nhưng tài bắt cá của nàng cũng có thể đối phó chúng nó. Đám cá này qua một mùa đông, nhất định rất béo mập.
Lý Thải Vân cũng từng nghe Trương Đại Khuê nói bản sự bắt cá của Hà Hoa, thấy nàng nhìn về phía sông, biết nàng đang nghĩ cái gì, cười nói: "Chờ lúc muội bắt cá nhớ kêu tẩu, ca ca muội nói muội bắt cá rất lợi hại, tẩu cũng muốn nhìn lợi hại thế nào."
"Được, chờ ngày mai chúng ta lại bắt, hôm nay trễ rồi."
"Vậy ngày mai đi."
Lý Thải Vân cười gật đầu, nàng đặc biệt thích cô em chồng này, đều nói cô em chồng không dễ ở chung lắm, nhưng nàng cùng Hà Hoa ở chung vô cùng hài hòa. Hiện tại nàng cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc, Trương Đại Khuê đối tốt với nàng, cha mẹ chồng đối tốt với nàng, ngay cả cô em chồng cũng đều đối với nàng tốt, đây là cuộc sống trước kia nàng chưa từng có nghĩ đến. Nếu nói còn có một chút không vừa lòng, thì còn thiếu một đứa nhỏ, nàng đặc biệt muốn mau sinh một đứa trẻ cho Trương gia, nàng cũng không cầu nhiều, chỉ cần một đứa là được, đáng yêu tựa như tiểu gia hỏa Đoàn tử vậy. Nghĩ xong nàng lại hôn Đoàn tử một cái.
Đoàn tử a miệng cười, nước miếng chảy xuống, óng ánh trong suốt.
Tôn Lan Thảo đứng xa xa nhìn Hà Hoa và Lý Thải Vân cười vang, hừ một tiếng, nghĩ có gì đặc biệt hơn người, thị cũng sẽ tái giá, sống cũng không thể kém hơn so với các nàng.
Sở Đại Nha cũng thấy được, trong lòng nghĩ Hà Hoa này thật sự là càng sống càng tốt, rõ ràng thứ không hay ho bị người lui thân rồi thắt cổ, cư nhiên có thể gả cho đệ đệ Sở Phong Thu, liền gặp may mắn. Còn nghĩ gả đến Sở gia bọn họ về sau phải làm trâu làm ngựa, kết quả lại được Sở Phong Thu cùng bà mẹ kế kia chăm sóc như bảo vật, cái gì ủy khuất cũng không chịu, cuối cùng ba người còn cùng nhau ly khai, còn sống tốt hơn thế. Thật sự là ông trời mắt mù a!
Dựa vào cái gì nàng ta – một ả đàn bà bất kính chị chồng có thể sống tốt, thị lại sống kém như vậy chứ?
Sở Đại Nha hiện tại đã trở lại nhà mẹ đẻ ở, bởi vì có người nhà mẹ đẻ giúp, nhà chồng cũng không thể cướp đi tài sản của thị, thị đem căn nhà bị đổ và ruộng vườn bán hết, mang theo bạc về nhà mẹ đẻ, liền chỉ nghĩ đến tái giá. Thị muốn gả cho Điền Trang, nhưng nói người ta báo tin cho Điền Trang, Điền Trang một chút ý tưởng cũng không có, thật sự là đem thị tức chết rồi. Khúc Hồng Bố nói còn phải tìm cách, đến lúc đó cho dù dùng ám chiêu, cũng có thể để cho thị cùng Điền Trang thành vợ chồng.
Hiện tại Sở Đại Nha có bạc trong tay, lại biết Điền Trang không có ý tứ gì với thị, trong lòng thị tức giận, nghĩ cũng không thắt cổ ở mỗi một thân cây nhà ông ta, cho nên hiện tại cũng trừng lớn mắt nhìn chung quanh tìm kiếm người thích hợp cho mình tái giá. Đáng tiếc kết quả không quá lý tưởng. Phiền muộn rất nhiều, thị thấy Hà Hoa cùng Lý Thải Vân sung sướng như vậy có chút phiền chán.
"A, này không phải Sở Đại Nha sao? Ngươi trừng mắt Hà Hoa cùng Lý Thải Vân làm gì a? Lại trừng cũng trừng không ra đóa hoa đâu."
Tôn Lan Thảo đi đến bên người Sở Đại Nha, cười hì