Mười phút sau, Hạ Thiên nhìn khung cảnh trước mắt, hơi nghẹn họng nhìn trân trối.
Hồ Bán Nguyệt.
Hồ Mặt Trăng, như tên gọi của nó, là hình dạng của một mặt trăng khuyết, người ta nói rằng hình dạng này là được tạo thành tự nhiên, không phải là hồ nhân tạo.
Xung quanh hồ được bao quanh bởi hàng rào thấp màu gỗ, phía trên phủ đầy những ngôi sao nhỏ màu vàng ấm áp, ánh đèn chiếu vào hồ sóng xanh, lấp lánh, làm nổi bật bóng đêm sáng như ban ngày, những ngôi sao đó giống như một ngôi sao mai rơi xuống đáy hồ.
Mình vừa mới tới hai ngày, Tĩnh Nghi có dẫn cô tới nơi này, nhưng mà là ban ngày.
Lúc ấy chỉ là nghe cô ấy thuận miệng nói một câu là cảnh đêm ở đây rất đẹp, hôm nào dẫn cô tới xem, sau đó Tĩnh Nghi chính thức bắt đầu đi học, hai người ít khi gặp mặt, cô cũng liền quên chuyện này.
Nó quá xinh đẹp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một nơi xinh đẹp như vậy, đương nhiên không thể thiếu một đôi tình nhân quấn quýt nhau. Trên băng ghế cách bọn họ mười mét, có một đôi đang ngồi.
Ghế dài cách hồ không tính là quá gần, cho nên ánh sáng bên hồ không quá nhiều, xung quanh cũng có cây phong đan xen, trên cành cây mặc dù có quấn quanh đèn nhỏ, nhưng cũng không sáng, mập mờ mông lung.
Cảnh trí này, thật đúng là giống như nơi hẹn hò các đôi tình nhân nhỏ “cố ý” tạo ra.
Chấn động trước khung cảnh hoàn mỹ như vậy, Hạ Thiên chú ý tới sự thật này, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Trước kia chưa từng có cảm giác, mấu chốt vẫn là người quen thuộc nhất với mình.
Cô nhìn “ánh sao” trong hồ cắn cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn anh giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh nói nơi tốt chính là nơi này?”
Tống Âu Dương “Ừm” một tiếng, không đi lên ghế dài phía sau, trực tiếp bước hai bước đến bãi cỏ phía sau ngồi xuống, chỉ chỉ bên cạnh, “Lại đây ngồi đi.”
Thấy Hạ Thiên ngồi xuống, để cho cô lấy khăn ướt từ trong balo của mình ra lau tay.
Đặt balo sang bên cạnh, lấy ra một hộp giấy từ túi giấy kraft, mở nó ra rồi đưa nó cho cô.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bánh đậu tiên?”
Hạ Thiên nhìn đồ vật trước mặt sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng, đè xuống cảm xúc dâng lên, có chút kinh ngạc hỏi anh, “Anh lấy từ đâu ra vậy?”
Bánh đậu tiên, chính là món sở trường của mẹ cô, cũng là món ăn nhẹ cô thích ăn nhất, cô cũng không nhớ được mình đã không ăn bao lâu rồi.
“Nếm thử trước đi.”
Tống Âu Dương lấy một cái từ trong hộp ra đưa cho cô.
Hạ Thiên thấy anh đưa bánh đậu tiên tới trước mặt mình, lớp vỏ màu vàng bên ngoài quả thật rất muốn ăn.
Cô thu lại cảm xúc của mình, đặt trà sữa ở bên chân, nhận lấy bánh đậu tiên, còn hơi ấm, cô bẻ ra từ giữa, phô mai bên trong kéo rất dài, nhân màu tím thoạt nhìn mềm mềm.
Cô cắn cắn môi dưới, đem nửa kia trong tay đưa cho anh, “Đừng để em ăn một mình.”
Lúc này cô không muốn ăn một mình.
Tống Âu Dương nhìn cô, nhận lấy nửa kia cô đưa qua, cắn một miếng nhai nhai, bình luận: “Hình như hơi ngọt.”
Lần sau chỉ cho sữa đặc, không cho đường, anh nghĩ trong lòng.
Hạ Thiên nghe vậy cũng nếm một miếng, “Không, rất ngon.”
Chắc là con gái thích ăn ngọt.
Tống Âu Dương chỉ vào cái hộp nhỏ đặt trên cỏ, “Đều là của em.”
“Hình như cổng trường không bán cái này phải không?” Hạ Thiên vừa ăn vừa uống trà sữa, tầm mắt nhìn về phía hồ, giọng nói mang theo âm mũi, thuận miệng hỏi: “Hơn nữa còn giống với hương vị chúng ta ăn ở thành phố B.”
Thành phố B được coi là nguồn gốc của bánh đậu tiên, những nơi khác cũng có bán, nhưng hương vị không đạt yêu cầu.
Mấu chốt là hương vị bánh đậu tiên nhà này “bán” và mẹ cô làm thật sự rất giống.
Nhưng cô biết, không thể nào là mẹ cô làm được.
*
Buổi chiều hôm đó Lôi Đình đến cửa hàng bánh ngọt ở cổng trường mua đồ ngọt cho Từ Tĩnh Nghi, cũng bởi vì ngày hôm qua lúc hai người nói chuyện phiếm, Từ Tĩnh Nghi oán giận với anh một câu mỗi ngày lên lớp ngay cả một chút thời gian đi ra ngoài mua bánh ngọt cũng không có.
Hai tiết sau bọn họ không học, Lôi Đình kéo Kiều Nguy Nhiên và Tống Âu Dương đi cùng anh ta, nói anh ta là con trai không tiện đi tiệm bánh ngọt một mình, tìm hai người bọn họ đi cùng —— thấy can đảm hơn.
Tống Âu Dương vốn dĩ muốn đến sân thể dục xem Hạ Thiên huấn luyện quân sự, không muốn để ý đến anh ta, nhưng Lôi Đình biết đúng bệnh bốc thuốc, lấy ra điện thoại ra mở một cái ảnh chụp màn hình ra.
Điều khiến anh thay đổi ý định là vì một câu trên tấm ảnh:
Tiểu Ngốc: Ngày hôm qua nói chuyện phiếm với Điềm Điềm, cậu ấy nói muốn ăn bánh đậu tiên dì Đường làm.
Tiểu Ngốc: Từ khi cô trở về, đây là lần đầu tiên nhắc đến dì Đường. [khóc thút thít]
Anh biết, “Tiểu ngốc” này là nickname mà Lôi Đình đặt cho Từ Tĩnh Nghi.
Tống Âu Dương nhìn câu nói cuối cùng kia của Từ Tĩnh Nghi cùng thêm cái kia biểu cảm kia, trong lòng cũng không chịu nổi, đối với Hạ Thiên ngoài đau lòng vẫn là đau lòng.
……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy lúc đầu là Lôi Đình muốn lôi kéo hai người bọn họ đi mua bánh ngọt, trên thực tế đến cuối cùng, là Tống Âu Dương lôi kéo bọn họ đến các cửa hàng bánh ngọt bánh đậu tiên.
Đáng tiếc đến trời tối cũng không tìm được.
Nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến câu nói trong ảnh chụp màn hình kia, dù thế nào cũng phải cho cô ăn mới được. Anh nghĩ ở trong lòng.
Sau đó tống cổ hai người kia trở về, anh ngồi trên ghế dài ở ven đường, lấy điện thoại ra lên Baidu tìm kiếm, phát hiện có rất nhiều cách làm bánh đậu tiên, anh là con trai căn bản không hiểu, đành phải gọi điện thoại về cho chị Quyên, hỏi chị ấy có biết loại bánh tiên đậu mà Hạ Thiên thích ăn làm như thế nào không.
Chị Quyên nói cho anh nghe, còn cố ý dặn dò nhớ thêm nửa túi sữa nguyên chất vào nhân khoai lang tím.
Phương pháp xong xuôi, anh đến cửa hàng bánh ngọt tìm ông chủ mua những thứ cần thiết, nói muốn tự mình làm một cái gì đó cho bạn gái, để ông chủ có thể làm việc dễ dàng hơn.
Bản thân cửa hàng bánh ngọt đôi khi có hoạt động DIY cá nhân của khách hàng, huống chi khuôn mặt của anh rất tốt, lại nói muốn tự mình làm cho bạn gái, ai có thể cự tuyệt.
Sự thật chứng minh, Tống Âu Dương thiên phú không chỉ ở đùa nghịch trên một đống máy móc kia, còn có… làm bánh ngọt.
Rốt cuộc, “chiến thắng đầu tiên”.
……
*
Hạ Thiên vừa mới bắt đầu ăn còn chia một nửa cho Tống Âu Dương, lại ăn liên tiếp ba cái, no rồi, cái miệng nhỏ uống từng ngụm trà sữa, nhìn Tống Âu Dương đậy cái hộp xong, lại bỏ vào túi giấy kraft.
Hai chân cô cong lên, hai tay cầm trà sữa
đặt lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói: “Em còn nhớ rõ ngày đầu tiên anh chuyển đến bên cạnh nhà em, lúc bà nội đưa anh đến nhà em làm khách, mẹ em vừa làm xong một đĩa bánh đậu tiên, mang cho anh ăn đầu tiên.”
Tống Âu Dương “Ừm” một tiếng nghĩ đến ngày đó, khóe miệng nhếch lên, nhìn cô, “Anh cũng nhớ rõ biểu cảm trên mặt em, lúc ấy em nhìn anh giống như nhìn kẻ thù.”
“Muốn trách chỉ có thể trách anh ngày đó tới thật không đúng lúc,” Hạ Thiên cũng cười, “Năm ấy em chín tuổi mà đúng không? Là năm đầu tiên mẹ em theo ba gia nhập làm bác sĩ không biên giới, bà đi nửa năm vất vả lắm mới trở về làm bánh tiên đậu cho em, kết quả người được ăn đầu tiên lại là anh.”
“Nếu không phải sợ mẹ em tức giận, em thật sự muốn đoạt lại từ trong tay anh.” Hạ Thiên dựa sườn mặt vào đầu gối, trong nụ cười có nước mắt.
Tống Âu Dương nhìn cô, nghẹn ngào, không tiếng động đưa tay lên lau đi nước mắt chảy trên sống mũi, yên tĩnh hai giây, mới khàn giọng nói: “Nếu như lúc ấy anh biết, nhất định sẽ tự trả lại cho em.”
“Quên đi,” Hạ Thiên nghe vậy, hít mũi, uống một ngụm trà sữa hào phóng cười, liếc mắt nhìn túi giấy bên cạnh, giọng mũi hơi nặng: “Cái này hôm nay coi như anh ‘đền tội’ được rồi.”
Tống Âu Dương khẽ cười một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Rút khăn giấy gói nửa miếng bánh đậu tiên vừa cắn một miếng, cất vào túi quần.
Nghĩ trở về uống hai ngụm nước rồi lại ăn, độ ngọt này với anh mà nói, hơi ngấy.
“Này, anh làm gì vậy?” Hạ Thiên cắn ống hút cau mày nhìn anh, duỗi tay về phía anh: “Không thể lãng phí như vậy, cho em.”
“Em muốn ăn?” Tống Âu Dương khựng lại, nhìn cô nhướng mày hỏi.
Hạ Thiên gật đầu.
“Vừa rồi ăn chưa no sao?”
“Ăn no rồi.”
“Thế sao còn ăn?”
“Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ.” Vẻ mặt Hạ Thiên nghiêm túc giáo dục.
Trong chiến trường có bao nhiêu người không có gì để ăn.
“Không phải là muốn vứt.” Tống Âu Dương cắt ngang lời cô nói, như là biết cô suy nghĩ cái gì, giải thích: “Muốn trở về lại ăn tiếp.”
Hạ Thiên nghi ngờ nhìn anh: “Thật sự?”
Tống Âu Dương thấy vẻ mặt cô không tin, nghiêng người gõ trên trán cô một cái: “Không tin anh?”
“Ừm hừ.” Hạ Thiên rất không nể mặt mũi gật gật đầu, “Trước kia anh thường xuyên lừa bà nội đem cà rốt vứt đi rồi nói mình đã ăn rồi.”
Dù sao cũng là người có tiền án.
Anh nghe vậy, vừa hơi bất đắc dĩ vừa buồn cười thở dài, đều là chuyện từ mấy đời trước.
Tống Âu Dương đứng lên, cúi đầu thấy cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn mình, “Đi thôi, sắp đến giờ rồi, đưa em về ký túc xá.”
Hạ Thiên nghe vậy, nhìn đồng hồ, thật là cô cũng không để ý đến thời gian, rất nhanh đã đến 10 giờ.
Cô nắm lấy bàn tay của anh, mượn lực đứng lên.
Khi khom lưng lấy balo của mình đeo lên vai, đã bị Tống Âu Dương giành trước một bước đeo lên vai.
Hạ Thiên:……
Thật ra cô không hiểu hành động của một cô gái thích con trai đưa balo.
Trong suy nghĩ của cô, túi con gái thì con gái đeo mới bình thường, con trai đeo một cái túi nữ, nhìn không được tự nhiên lắm.
……
Nhưng mà Tống Âu Dương cũng không cho cô cơ hội phản kháng, ý bảo cô đi phía trước đi.
Đi được nửa đường, không có cảnh báo mưa, mưa không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ.
Tống Âu Dương nâng cánh tay lên che đỉnh đầu em, bảo vệ cô ở bên cạnh, chạy về phía ký túc xá.
Tới dưới tầng, trên người bọn họ vẫn là bị ướt sạch, Tống Âu Dương dùng mu bàn tay lau nước mưa trên khuôn mặt Hạ Thiên, thúc giục cô mau đi vào.
“Đi lên tắm rửa trước,” anh đưa balo và túi giấy cho cô, dặn dò: “Còn nữa, hãy nhớ sấy khô tóc rồi đi ngủ.”
Hạ Thiên gật gật đầu, “Anh chờ em hai phút, em lên trên tầng lấy dù cho anh.”
Nói xong liền chạy lên tầng, bị Tống Âu Dương một phen giữ chặt.
“Không cần, đã ướt hết rồi, anh chạy về là được, nhớ rõ tắm rửa trước.”
Dặn dò xong, người đã chạy vào màn mưa.
*
Trở về phòng, hai người trong phòng đã rửa mặt xong nằm ở trên giường đang chơi trò chơi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người quay đầu lại nhìn Hạ Thiên cả người ướt đẫm mới biết được bên ngoài trời mưa, không khỏi lo lắng hỏi cô sao muộn như vậy mới trở về, liền đuổi cô nhanh chóng vào phòng tắm.
Vừa rửa mặt đi ra khỏi phòng tắm, Hạ Thiên vừa trò chuyện cùng hai người, vừa leo lên cái thang nhỏ lên trên giường, nằm trên giường lướt điện thoại, nhìn thấy Tống Âu Dương gửi đến cho cô một cái video ngắn.
Cô click mở.
Khung cảnh trong cái video ngắn là ký túc xá, trong hình mà một người con trai một tay đưa điện thoại lên, một tay cầm một miếng bánh đậu tiên được anh quấn trong giấy ăn lắc lư về phía ống kính, cắn tiếp hai miếng ăn hết sạch sẽ.
Sau khi chậm rãi uống hai ngụm nước, mới nhìn ống kính đặc biệt lưu manh nhíu mày, hỏi một câu: “Còn nghi ngờ không?”
Hạ Thiên:……
Cô nhìn Tống Âu Dương trong màn hình nhìn cô nhướng mày cười, bỗng nhiên thấy hơi choáng váng, một loại cảm giác vi diệu xa lạ đánh thẳng vào trong lòng.