Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Mưa cũng có niềm vui của mưa (3)


trước sau

Hạ Thiên liền cảm thấy đầu vẫn bị choáng vàng, không biết là vì rượu, hay là vì cảm xúc.

Cô không muốn đưa ra quyết định trong trường hợp không tỉnh táo hoặc bốc đồng.

“Anh cho em thời gian suy nghĩ.” Cô ngẩng đầu, dựa ra phía sau, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn mượn chuyện này tạo ra một chút khoảng cách với anh, không muốn bởi vì cảm giác an toàn trên người anh truyền tới làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.

Dục tốc bất đạt (*).

(*) Dục tốc bất đạt nguyên gốc là 欲速则不达 có nghĩa là: muốn nhanh chóng đạt thành quả, hay nóng vội thì sẽ không thành công.

Tống Âu Dương tự nói với chính mình, tiếp nhận quyết định này của cô, nhưng mà anh phải xác định một chuyện.

“Hứa với anh em sẽ nghiêm túc, suy nghĩ thật kỹ, kể cả tất cả những gì anh vừa nói với em.”

Hạ Thiên gật đầu, lại như hứa hẹn “Ừm” một tiếng.

Tống Âu Dương nhìn cô, bỗng nhiên đem lòng bàn tay đặt ở trên trán cô, hơi lo lắng nghi ngờ nói: “Ngày mai em sẽ không quên hết tất cả nhưng chuyện hôm nay chứ?”

Người say rượu người rất dễ quên, cũng dễ dàng mượn rượu “chơi xấu”. Nhưng anh không thể để cho cô có cơ hội “chơi xấu”.

Hạ Thiên lắc đầu.

“Lắc đầu là có,” anh cúi người xuống nhìn cô, đôi mắt híp lạ, “Hay là sẽ không?”

Cô chớp mắt, cho anh đáp án: “Sẽ không.”

“Thời gian một đêm đủ không?” Anh lại xác nhận.

“……” Hạ Thiên nghe vậy, lông mày nhíu lại, một đêm? Cũng có hơi quá gấp gáp, như thế làm sao suy nghĩ kỹ được?

Cô lại lắc đầu với anh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Nhiều nhất hai ngày, không thể nhiều hơn nữa.” Anh trực tiếp quyết định, sau đó đưa tay về phía cô, “Điện thoại.”

Mặc dù không biết anh muốn làm cái gì, nhưng Hạ Thiên vẫn lấy điện thoại từ túi quần jean ra, mở mật mã đưa cho anh.

Tống Âu Dương cầm điện thoại, mở lịch và đồng hồ báo thức đặt cho cô lời nhắc bảy giờ tối hôm sau, sau đó nhấn nút nguồn tắt màn hình trả lại cho cô.

“Bảy giờ tối hôm sau, anh ở dưới ký túc xá của em chờ, điện thoại vang lên liền xuống tầng.”

Hạ Thiên: “……”

Cái này thì hơi quá rồi.

“Không được.” Tống Âu Dương nhíu mày, tự nói: “Lịch và đồng hồ báo thức anh đều có thể tự tắt, cũng không an toàn.”

Hạ Thiên: “……”

Cô nhíu mày lại, muốn biết rốt cuộc anh lại có chủ ý gì.

“Phải lưu lại chứng cứ.” Anh nhìn cô cười.

Tống Âu Dương lấy điện thoại của mình ra, click mở camera, đưa về phía cô, nắm lấy bả vai cô điều chỉnh hạ góc độ, để ánh sáng tốt hơn một chút.

Trên màn hình là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cau mày nhìn anh qua màn hình.

Khóe miệng Tống Âu Dương ẩn cười, nói với cô: “Nào, nói với anh ‘trở về em sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện có làm bạn gái của Tống Âu Dương hay không’.”

Hạ Thiên: “……”

Khuôn mặt nhỏ trong màn hình lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, “Như vậy trông rất ngốc, em nói em trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ thì nhất định sẽ làm.”

“Sẽ suy nghĩ thật kỹ cái gì?” Anh nhìn màn hình hỏi cô.

“Làm bạn gái anh.” Hạ Thiên trả lời anh.

Tống Âu Dương lại cười, nói: “Đây là đồng ý?”

Hạ Thiên: “……”

Cô nhấc chân lên đá vào bắp chân anh một cái, sao bỗng nhiên lại không đứng đắn rồi.

Tống Âu Dương cất điện thoại vào túi quần, quyết định một vừa hai phải, không trêu cô nữa, “Được rồi, đưa em về.”

*

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thiên trở về phòng ngủ, vừa vặn 10 giờ.

Hai người trong phòng ngủ hai đã rửa mặt xong, Viên Tiểu Tuệ đang đắp mặt nạ, Yêu Quân ngồi dựa vào trên bàn gọi điện thoại.

Cô chào hỏi hai người, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau đi ra, dưỡng da đã xong, sấy tóc.

Tuần sau bắt đầu chính thức đi học, cô lấy sách giáo khoa trên giá sách ra để chuẩn bị trước, đây là thói quen cô đã hình thành từ khi còn học trung học cơ sở, sự thật chứng minh việc chuẩn bị trước giờ học thật sự có thể làm được nhiều việc hơn.

Đúng 11 giờ, ký túc xá tắt đèn, cô thu dọn sách vở để vào trong balo, nói ngủ ngon với hai người kia, leo dọc theo thang nhỏ lên giường. Nằm trên giường và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những gì mình nên suy nghĩ.

Việc này cô không thể hỏi ý kiến của hai người trong phòng ngủ, bọn họ đối với cô, đối với bọn họ đều không đủ hiểu nhau, hơn nữa cô biết, lấy góc độ của một người ngoài, dường như chỉ có tiếp nhận Tống Âu Dương là chuyện bình thường.

Hạ Thiên cầm điện thoại muốn nhắn tin cho Từ Tĩnh Nghi, không nghĩ tới vừa vặn nhìn thấy tin nhắn Từ Tĩnh Nghi gửi đến một phút trước trong WeChat:

Tĩnh Nghi: Thức?

Bọn họ biết thói quen của cô, điện thoại được cài từ 10 giờ tối đến 7 giờ sáng là chế độ không làm phiền.

Hạ Thiên: Ừ, còn chưa ngủ.

Tĩnh nghi: Rượu tỉnh rồi?

Hạ Thiên:… Về đến trường học thì liền tỉnh.

Tĩnh Nghi: Trước kia không biết, lúc cậu uống say còn rất đáng yêu.

Tĩnh Nghi: Ha ha, nhìn thấy mắt Âu Dương cũng trợn lên.

Hạ Thiên:……

Trải qua chuyện thẳng thắn vừa rồi, cô thật sự đúng là không có cách nào nhìn câu cuối cùng này một cách bình thường, trước kia cô không nghĩ tới chuyện này, luôn cảm thấy mọi người đều nói giỡn mà thôi, giống như trước kia Tĩnh Nghi và Lôi Đình ầm ĩ, mọi người cũng luôn nói đùa: Hai người này đây là đánh hay mắng là yêu, trực tiếp ghép một đôi là được.

Ai biết cuối cùng còn thật sự ở bên nhau.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Thiên chần chừ hai giây, vẫn gửi một tin nhắn đi: Có vấn đề muốn hỏi cậu.

Tĩnh Nghi: Ừ cái gì?

Hạ Thiên: Lúc ấy làm sao cậu lại quyết định ở bên Lôi Đình?

Từ Tĩnh Nghi vừa mới không trả lời ngay, một lúc sau, Hạ Thiên nhìn thấy một cái biểu cảm.

Tĩnh Nghi: 0.0

Tĩnh nghi: Âu Dương thổ lộ với cậu rồi?

Tĩnh nghi: Vậy cậu có đồng ý không? Chắc là đồng ý rồi?

Hạ Thiên:… Vì sao cậu lại cảm thấy tớ sẽ đồng ý?

Tĩnh Nghi: Làm ơn đi đại tiểu thư, ngoại trừ đồng ý cậu còn có con đường thứ hai sao?

Hạ Thiên:……

Tĩnh Nghi: Vừa rồi không phải cậu hỏi tớ vì sao quyết định ở bên cạnh Đều Đều sao?

Tĩnh Nghi: Bởi vì lúc đó anh ấy hỏi tớ một vấn đề.

Hạ Thiên:?

Tĩnh Nghi: Nếu sau này anh ấy có bạn gái, tớ sẽ nghĩ gì.

Hạ Thiên nhìn những lời này, sững sờ một chút.

Sau này Âu Dương có bạn gái? Bọn họ…Chắc là sẽ càng lúc càng xa đi, dù sao cũng phải tránh hiểu lầm, cho dù là bạn bè lớn lên từ nhỏ cùng nhau.

Tĩnh Nghi: Có thể có có ý nghĩ gì chứ? Nếu sau này anh ấy có bạn gái, mà bạn gái anh ấy không phải là tớ, như vậy tớ sẽ không thể đùa giỡn với anh ấy như lúc trước, quan hệ của chúng ta dù tốt đến đâu người ta đã có bạn gái thì phải tránh hiểu lầm, anh ấy sẽ không cố ý tìm tớ trêu chọc tớ khi tôi không vui, tớ cũng không thể lúc lười đi ra ngoài, chơi xấu để anh ấy mua rồi gửi cho tớ ở ký túc xá.

Hạ Thiên nhìn đoạn tin nhắn dài này, chỉ có thể nói bọn họ đúng là lớn lên từ nhỏ cùng nhau, ý nghĩ không mưu mà hợp.

Tĩnh Nghi: Nhưng mà Âu Dương và Đều Đều không giống nhau.

Hạ Thiên: Chỗ nào không giống nhau?

Tĩnh Nghi: Cho dù tớ không làm bạn gái của anh ấy, có thể không lâu sau Lôi Đình có thể sẽ quen một người, nhưng Âu Dương thì khác, nếu cậu không đồng ý với anh ấy, tớ đoán anh ấy phải độc thân cả đời.

Hạ Thiên nhìn Từ Tĩnh Nghi nói, nghĩ đến vừa rồi ở hẻm nhỏ Tống Âu Dương nói qua với cô.

Anh không muốn bởi vì những điều này, cuộc đời này ngay cả một cơ hội để yêu cũng không có.

Nói như vậy, em hiểu ý anh không?

Ngay cả người khác, đều có thể nhìn ra được, nhưng vì sao lúc trước cô cũng chưa từng phát hiện ra những thứ này? Chẳng lẽ thật sự là người mê chính quyền?

Từ Tĩnh Nghi ở bên kia màn hình còn có ý đồ khuyên nhủ cô ——

Tĩnh Nghi: Cậu liếc mắt nhìn khu vực gia vị một cái, anh ấy liền biết là cậu muốn thì là hay là giấm, cậu và Âu Dương ăn ý như vậy, trên thế giới có thể có bao nhiêu đôi?

Tĩnh Nghi: Cho nên cậu thương hại anh ấy, lần này vì anh ấy đi.

Tĩnh Nghi: Dù sao lúc sắp chết vẫn là một xử nam già, cũng đủ đáng thương.

Hạ Thiên:……

Tĩnh Nghi: Chỉ đùa với cậu một chút thôi, bầu không khí sôi động, nhưng tất cả những lời nói đều là nghiêm túc, Điềm Điềm, đừng đưa ra quyết định làm cho mình hối hận.

Hạ Thiên nhìn câu nói cuối cùng của cô ấy một lúc lâu, đầu ngón tay dừng trên màn hình nửa ngày, mới hạ quyết tâm.

Hạ Thiên: Nhưng mà Tĩnh Nghi, sau khi tốt nghiệp tớ sẽ đi, sau này…

Kỳ thật vẫn không nghĩ làm chậm trễ anh.

Màn hình im lặng một lúc lâu không có tin nhắn trả lời.

Hạ Thiên biết Từ Tĩnh Nghi khi nhìn thấy những lời này sẽ có phản ứng như thế nào, trong lòng thật ra cũng thấp thỏm, chỉ sợ sau khi trở về bầu không khí giữa mọi người thật vất vả hòa hoãn sẽ bộc phát lần nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay khi trong lòng cô thấp thỏm bất an đến cực điểm, mới nhìn thấy một tin nhắn cô ấy gửi tới.

Tĩnh Nghi: Chuyện khác tạm thời không nói, cho dù sau này cậu phải đi, ít nhất bốn năm nay cậu cũng sẽ chỉ ở chỗ này, hai người thật ra rất giống nhau, tính tình đều cứng đầu muốn chết, chuyện đã nhận định, một triệu con trâu cũng không kéo về được, cho nên, nếu như cậu không thể cho anh ấy cả đời, ít nhất cho anh ấy bốn năm, để cho đời này của anh ấy sẽ không quá uổng công.

Hạ Thiên bắt đầu do dự.

Hạ Thiên: Nếu tớ đồng ý rồi, bốn năm này tình cảm ngày càng sâu sắc, đến lúc đó tổn thương không phải là lớn hơn sao?

Tĩnh Nghi: :)

Tĩnh Nghi: Tin tưởng tớ, bây giờ cậu cự tuyệt, bốn năm sau cậu phải đi tổn thương cũng sẽ không nhỏ. Điềm Điềm, cho chính mình cũng cho Âu Dương một cơ hội, dù sao cậu cũng không có khả năng thích người khác đúng không?

Hạ Thiên nhìn câu cuối cùng, cố ý nói: Sao cậu có thể chắc chắn như vậy?

Tĩnh Nghi: Bên cạnh có một người như Âu Dương thích, nhìn những người khác không phải đều giống như phân:)

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Thiên:……

Cô sẽ không đem người đều xem thành phân của động vật.

Tĩnh Nghi: Nếu tớ là cậu, bây giờ gọi điện thoại cho anh ấy, nói với anh ấy, từ giờ phút này Hạ Thiên chính là bạn gái của anh ấy!

Tĩnh Nghi:
Thật ra nghiêm túc suy nghĩ một chút, bình thường cậu đưa ra bất kỳ quyết định gì cũng đều rất dễ dàng, sao mỗi lần đến chuyện của Âu Dương lại thiếu quyết đoán như vậy, còn không phải là bởi vì từ trong tiềm thức, câu đã không muốn cự tuyệt anh ấy sao?

Hạ Thiên giống như đột nhiên bị người ta đâm vào tim, thậm chí ngay cả hai má cũng bởi vì tin nhắn này cô chưa từng nghĩ tới, hoặc là chưa từng dám nghĩ mà nóng lên trong nháy mắt. —— trong lòng chỉ may mắn trong nháy mắt này cũng không phải nói Tĩnh Nghi ở đối diện.

Tĩnh Nghi: Lời nên nói tớ đều nói, cậu không phải là một người hồ đồ, tớ biết cậu có thể hiểu được, trên thực tế, bọn tớ vẫn luôn hy vọng có thể nghe thấy tin tốt của hai người.

Tĩnh Nghi: Chỉ có thể nói đứa trẻ này cậu, thật sự giống như khúc gỗ, cứ tự nhiên cảm thấy Âu Dương đối xử với cậu và bọn tớ giống nhau, nếu tớ là Âu Dương, thật sự sẽ bị cậu làm cho tức chết. Cậu cứ suy nghĩ lại thật kỹ đi.

Hạ Thiên im lặng một lúc, sau đó chúc ngủ ngon, trực tiếp tắt màn hình, đem điện thoại đặt  ở trên giường.

*

Ngày hôm sau, 5 rưỡi sáng

Trời tờ mờ sáng, Hạ Thiên vẫn như thường lệ thu dọn xong xuôi tầng, đến sân thể dục chạy bộ.

Chỉ là còn chưa ra khỏi cửa ký túc xá đã nhìn thấy Tống Âu Dương đứng đối diện.

Nhìn người đàn ông trước, tim đập thình thịch, không có nguyên nhân.

Anh một thân bộ đồ thể thao dài tay màu đen, giày chạy bộ viền đen nền trắng, hai tay đút vào túi áo, dựa vào cột đèn đường, mặc dù không quá để ý đến tư thế đứng, nhưng không cản trở sự đẹp trai của anh.

Bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Viên Tiểu Tuệ nói một câu: Chân học trưởng rất dài.

Nghĩ lại ngày hôm quá, cũng không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, ký ức trong mơ không quá chân thật, càng giống như lướt qua tất cả những chuyện của mười một năm này.

Cảnh tượng này, giống như lại kéo cô về thời điểm còn học sơ trung.

Mặc dù bọn họ học sơ trung và cao trung cùng một trường, nhưng tòa nhà cao trung ở phía sau, tòa nhà sơ trung ở phía trước, một người học tầng trên một người học tầng dưới.

Lúc ở một tòa nhà, sau giờ học có đôi khi cùng nhau về nhà, anh trực tiếp lên tầng tìm cô là được, anh lớn hơn cô một khóa, học cao hơn một lớp, liền chuyển đến tòa nhà phía sau.

Khi đó anh lại chờ cô tan học, sẽ lười nhác dựa vào gốc cây lớn bên ngoài tòa nhà sơ trung, chờ cô đi từ trong tòa nhà ra.

Có đôi khi chỉ có anh, có đôi khi sẽ có mấy người Lôi Đình, lúc nhiều người, những người khác đang nói chuyện phiếm, còn anh chỉ buồn chán đứng nghe.

Áo khoác đồng phục học sinh vĩnh viễn không biết vứt ở đâu, lúc trời nóng, thì mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu đen hoặc trắng, quần đồng phục học sinh được gấp lên một đường, hai tay đút vào túi quần, quần áo mùa đông áo giữ nhiệt màu đen đỏ thay đổi, nhìn thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, sẽ đi tới đón cô.

Đem balo nặng trịch của cô đeo lên vai mình, đẩy lưng cô đi về phía cổng trường, vừa đi vừa bất đắc dĩ oán giận: “Cũng không biết hai chúng ta ai mới là cháu ruột của bà nội, bà bảo chị Quyên làm cho em một bàn đồ ăn em thích, còn có bánh đậu tiên, nói hôm nay nếu em không đến nữa, bà sẽ khóc cho anh xem.”

……

Mỗi lần ba mẹ cô rời đi thời gian không cố định, ngắn thì ba tháng, dài thì một năm, trước đây năm lớp 11, có một bảo mẫu sẽ ở bên cạnh cô sau khi bọn họ đi, chỉ là Hạ Thiên không thích người kia, nên tự quyết định cho người đó nghỉ.

Cho nên học kỳ 2 lớp 11, trong nhà thường chỉ có một mình cô.

Chỉ là bắt đầu từ khi đó, bà nội Liêu đều sẽ thường xuyên gọi cô đến nhà ăn cơm, thật ra trước kia cũng không ít, nhưng so với sau đó mà nói thì không đáng nhắc tới.

Mặc dù quen biết đã mười mấy năm, quan hệ rất thân thiết, nhưng một ngày ba bữa đều ở trong nhà người khác, da mặt có dày đến đâu cũng không đến mức như thế, cho nên cô đều cố gắng có thể trốn thì trốn, nếu không nói đã ăn ở bên ngoài cùng Tĩnh Nghi, nếu không thì nói cô không đói phải vội vàng làm bài tập…

Nhưng từ sau khi để Tống Âu Dương trực tiếp gọi cô, dường như cô không còn né tránh nữa.

……

Lúc này, bất ngờ nhìn thấy anh ở dưới lầu, trong nháy mắt, Hạ Thiên cảm thấy hình như mình cũng không hiểu anh như mình nghĩ.

Buổi tối hôm đó phát hiện tâm tư của anh đối với mình cô không khỏi bất ngờ, cô cho rằng ngày hôm sau anh sẽ không xuất hiện nữa, hoặc là ít nhất không phải là ngày hôm sau.

Nhưng sự thật là, anh chẳng những tới, thậm chí không nhìn ra có gì khác so với lúc bình thường.

Bởi vì ánh mắt bất ngờ kia, anh đã quấy rầy trái tim vốn luôn bình tĩnh của cô, hoặc là càng thích hợp hơn một chút, là quấy rầy trái tim mà cô vẫn luôn tự cho là bình tĩnh.

Nhưng anh lại giống như người không có chuyện gì, tất cả vẫn như thường.

Làm cho cô nghĩ rằng là mình suy nghĩ sai rồi, lo lắng nhiều, rồi lại ở trong giây tiếp theo, ở trước mặt cô, không hề giữ lại không nói ra, để cho cô biết được, anh vẫn cẩn thận che dấu, không dám để cho cô phát hiện, trái tim chân thành lại nhiệt huyết kia.

Tối hôm qua nằm ở trên giường, ở trong bóng tối, bên tai cô lặp đi lặp lại những câu nói như thở dài kia của anh:

“Điềm Điềm, chúng ta đã sống cùng nhau mười một năm rồi.”

Mười một năm.

Một người có thể hình thành một loại thói quen sau 21 ngày.

Mười một năm kia, thì sẽ có bao nhiêu cái 21 ngày cơ chứ?

Thói quen thật là một điều rất đáng sợ, nó sẽ làm cho rất nhiều thứ đều trở thành lẽ đương nhiên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhiều năm như vậy, cô đã quen với việc anh lấy thân phận một người bạn thân, ở bên cạnh mình, thân phận như vậy, dường như đối với tất cả mọi thứ mà nói, đều ổn thỏa an toàn.

Cô vốn vẫn luôn cảm thấy như vậy, thẳng thắn hơn mà nói, thậm chí sau khi nói chuyện cùng Tĩnh Nghi ngày hôm qua, suy nghĩ của cô ngoại trừ bởi vì một câu nói của Tĩnh Nghi có một khoảnh khắc do dự ra, thật ra cũng không có thay đổi gì lớn.

Nhưng bây giờ, nhìn người trước mắt chỉ cách vài bước, trái tim của cô, hoặc là nói, người của cô, bỗng nhiên có hơi khó khống chế.

Cô muốn anh, muốn tới gần anh, nhưng trong kế hoạch tương lai, lại không đành lòng tới gần anh.

Trái tim bị hiện thực xé toạc, kéo đến phát đau.

Bước chân Hạ Thiên bất giác dừng lại, cô đưa tay lên, xoa nhẹ ngực mình.

Lần này dừng lại, Tống Âu Dương đã bước hai ba bước đi về phía cô, đứng trước mặt cô, hơi khom lưng nhìn cô hỏi: “Không khỏe sao?”

Ánh mắt anh nhìn lướt qua khuôn mặt cô một vòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phờ phạc của cô, đoán chừng tối hôm qua thật sự không ngủ ngon.

“Không đi chạy nữa,” Tống Âu Dương thấp giọng nói, trong mắt có đau lòng, cũng có áy náy, “Hôm nay là chủ nhật, ngày mai em sẽ chính thức bắt đầu đi học, tinh thần không tốt không được, hôm nay cứ nghỉ ngơi trong ký túc xá cho tốt đi.”

“Đáp án kia,” anh ngừng một chút, mới tiếp tục, “Anh không thúc giục em, quên ước hẹn hai ngày kia đi, khi nào nghĩ thông suốt, có đáp án, khi đó nói cho anh biết là được.”

Tống Âu Dương nhìn cô cười: “Đối với em, dù sao anh cũng có nhiều kiên nhẫn nhiều nhất.”

Nhưng ở trong mắt Hạ Thiên, nụ cười của anh có nhiều sự bất đắc dĩ hơn.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe anh hỏi: “Bữa sáng muốn ăn cái gì? Anh đi mua về cho em.”

“Không cần xuống lấy, nhờ bạn cùng phòng của em xuống dưới lấy giúp một chút cũng được.” Cuối cùng anh lại bổ sung.

Hạ Thiên nhìn anh, trái tim thật sự rất đau, lần này là vì người đàn ông trước mắt.

Nếu nói cái gì, cô sắp tuột miệng nói ra, nhưng lại bị cô cắn chặt môi dưới, kiềm chế.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện