Hạ Thiên đồng ý buổi chiều muốn đi xem bọn họ bay thử, nhưng lại nuốt lời.
Bởi vì không biết Viên Tiểu Tuệ vì sao, bắt đầu từ giữa trưa cô ấy bắt đầu bị tiêu chảy và nôn mửa, cô và Yêu Quân đành phải đưa cô ấy đến bệnh viện.
Lúc ở bệnh viện, cô gọi điện thoại cho Tống Âu Dương, nói với anh mình không đi được, nghe anh ở đầu bên kia im lặng một lúc, mới lên tiếng: Được.
Hạ Thiên biết, anh cho rằng cô đang lấy cái này làm cái cớ xa lánh anh.
Vốn là muốn kiên trì đến ngày mai rồi nói sau, nhưng thật sự là không nhịn được lòng.
Liền nói với anh, chờ buổi tối cô và Yêu Quân đưa Viên Tiểu Tuệ trở về, rồi lại đi tìm anh.
Cô muốn nói chuyện với anh.
Chờ Viên Tiểu Tuệ truyền xong hai bình dịch, bắt xe trở lại trường học đã gần đến 8 giờ tối.
Ba người đi đến dưới ký túc xá, liếc mắt một cái nhìn thấy Tống Âu Dương không biết đã đến đứng chờ ở dưới đèn đường từ khi nào.
Cũng là vị trí giống lần trước, thậm chí đến tư thế đứng cũng giống.
Không quá chú ý, dựa vào đèn đường, một tay đút vào túi, cúi đầu mặt đất nhìn phía trước, chỉ là hôm nay trong tay không có thuốc lá.
Cả người cũng không nhìn ra được cảm xúc gì.
Viên Tiểu Tuệ buổi chiều tiêu hao quá nhiều thể lực, lần này cũng không có tâm trạng nói đùa, Yêu Quân trực tiếp đỡ cô ấy lên phòng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên đi đến trước mặt đứng dưới cái nhìn chăm chú của anh, ngẩng đầu nhìn anh, cũng không biết vì sao, buổi chiều khi quyết định nói cho anh biết còn không có cảm giác gì, lúc này bỗng nhiên lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Âu Dương, ngay sau đó dời tầm mắt đi.
Chỉ liếc mắt một cái, Hạ Thiên cũng có thể nhìn ra chàng trai trước mặt, thật ra còn căng thẳng hơn ngoài mặt rất nhiều.
Tống Âu Dương rũ mắt nhìn Hạ Thiên, âm thầm cân nhắc vẻ mặt của cô, trái tim thấp thỏm hai ngày, buông lỏng được một nửa.
“Chúng ta đi chỗ nào?” Hạ Thiên nhìn anh hỏi.
Dưới ký túc xá, lúc này tới tới lui lui, là thời điểm nhiều người nhất, không phải là chỗ tốt để nói chuyện.
“Hồ Bán Nguyệt?” Tống Âu Dương nhìn cô nói.
Bầu không khí tốt hơn một chút.
Hạ Thiên không nói gì liếc anh một cái, không cần nghĩ, nơi đó chắc chắn rất đông người, đi đến chỗ đó thì có gì khác đâu chứ?
Thật ra Tống Âu Dương cũng đoán được là cô sẽ không đi, nở nụ cười, đút tay vào túi áo khoác, giật giật cánh tay, nghiêng đầu sang một bên, mở miệng nói với cô: “Đi theo anh.”
Hạ Thiên cũng không biết anh muốn dẫn cô đến chỗ nào, nhưng vẫn đi theo không chút do dự.
*
Hai mươi phút sau, Hạ Thiên đứng ở cửa văn phòng đội mô hình máy bay của tòa nhà hàng không, nhìn Tống Âu Dương đang cầm chìa khóa mở cửa, nhịn không được nghĩ, anh thật sự tìm được một nơi yên tĩnh.
Tống Âu Dương mở cửa, bật đèn trong phòng lên, mới nghiêng người cho cô đi vào trong phòng.
Hạ Thiên đi ở phía trước anh, có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào mặt cô, giống mặt trời chói chang.
Trên mặt cô không có biểu cảm gì, nhìn bốn phía xung quanh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không gian không tính là nhỏ, thiết bị rất đơn giản, ngoại trừ hai cái bàn, một vài cái ghế và một tủ có khóa, một máy lọc nước, những thứ còn lại ở đây cơ bản đều được lấp đầy bằng các mô hình máy bay lớn nhỏ.
Khóa cửa rắc rắc, kéo tinh thần của cô trở về, cô xoay người lại, thấy Tống Âu Dương nắm tay vịn cửa cũng đang nhìn mình.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, anh không nói lời nào, Hạ Thiên cũng không nói, không khí lặng im, cũng không lộ ra vẻ xấu hổ.
“Muốn uống nước không?” Tống Âu Dương bỗng nhiên mở miệng.
Thật ra Hạ Thiên không khát, nhưng vẫn gật đầu.
Tống Âu Dương đi đến trước máy lọc nước, từ trong tủ bên dưới lấy ra hai ly giấy dùng một lần, rót hai ly nước.
Anh quay lưng lại rót một ly nước lạnh ngửa cổ uống hết sạch, bóp ly giấy ném thẳng vào thùng rác bên cạnh, rồi mới quay người lại nhìn cô.
Người không đi tới, chỉ đem ly nước ấm duỗi tay đưa về phía trước.
Tầm mắt Hạ Thiên dừng ở cái ly giấy anh cầm ở trong tay, chủ động đi tới, duỗi tay nhận lấy.
Cô nhận lấy ly giấy, anh cũng thuận thế nắm lấy tay cô.
Ngoài dự liệu, nhưng cũng giống như trong dự liệu.
Yết hầu Hạ Thiên giật giật, nhìn bàn tay nắm tay mình, từ từ siết chặt.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Tống Âu Dương cũng cúi đầu nhìn cô, yết hầu lăn lên xuống, hơi dùng sức kéo cô lại gần hơn một chút, nước trong ly giấy cũng đong đưa, tràn ra một chút.
Anh dứt khoát cầm ly giấy từ trong tay cô, đặt lên máy lọc nước bên cạnh.
Hai mắt Tống Âu Dương, từ đầu đến cuối cũng chưa từng rời khỏi mặt cô, nhìn biểu cảm trên mặt cô, mặc dù trái tim buông xuống một nửa, nhưng còn một nửa, vẫn treo lơ lửng.
Đến bây giờ, cô một câu cũng không nói, anh không có cách nào không hoảng hốt.
“Em nói một câu đi,” sau một lúc lâu, Tống Âu Dương đầu hàng nói: “Đừng làm cho anh bất an.”
Hạ Thiên bởi vì một câu cuối cùng này của anh, không che giấu được ý cười trong mắt.
Ngay sau đó, bước về phía trước một bước, mũi chân hai người kề sát vào nhau.
Cô luồn tay dọc theo hai bên quần áo anh, trượt đến sau lưng anh, hai tay ôm chặt, mặt kề sát vào ngực anh, nơi trái tim anh, nghe tiếng tim đập đinh tai nhức óc ở đó, nhỏ giọng thừa nhận: “Đây là đáp án của em.”
Trong nháy mắt, Tống Âu Dương cảm thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, cả người có cảm giác không trọng lượng, đối với tất cả những thứ xung quanh rất không chân thật.
Giống như là một món đồ mà mình vẫn luôn muốn rất muốn, nghĩ đến mỗi ngày, mỗi ngày, đợi đến khi thật sự chiếm được, lại không có cảm giác chân thật, giống như sinh ra ảo giác, sẽ nghi ngờ là mình quá mơ mộng.
Nhất thời không phân biệt rõ là thực hay là ảo.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mãi cho đến khi Hạ Thiên thấy anh mãi vẫn chưa đáp lại, trong lúc quẫn bách lại xen lẫn thấp thỏm bất an muốn đứng dậy, trái tim Tống Âu Dương mới đột nhiên nhảy dựng lên hai cái, hai tay mạnh mẽ giữ chặt lưng cô, trong nháy mắt lại đem cả người cô ôm vào trong lòng.
Ôm rất chặt, như là muốn đem cô hòa vào xương tủy của mình.
“Anh còn tưởng rằng ——” Tống Âu Dương dừng lại, đôi môi giật giật hai cái, như là suy nghĩ nên nói cái gì, phải nói như thế nào.
Hạ Thiên đợi nửa ngày, không sau khi nghe thấy nói gì, ngẩng đầu muốn nhìn anh, đầu lại bị bàn tay to lớn của anh đè lại vào chỗ cũ.
Cuối cùng, rốt cuộc anh cũng không nói gì, chỉ là dùng hai tay ôm cô, lại siết chặt hơn rất nhiều.
*
Tống Âu Dương ôm chặt cô một lúc lâu, giống như rốt cục cũng xác định được, chiếm được chút cảm giác chân thật, biết cô thật sự hiểu rõ, mới buông lỏng một chút.
Ngay sau đó, đỡ lấy sau cổ, cúi đầu ——
Hạ Thiên phản ứng rất nhanh che miệng mình lại, không hôn đến chỗ mình muốn hôn, Tống Âu Dương vẫn giữ tư thế hôn cô, hai mí mắt hình quạt chớp chớp một cái, nhìn cô.
Đáy mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu, giống như đang
hỏi cô: Hối hận?
Hạ Thiên nhìn chính mình trong con ngươi đen nhánh của anh, chỉ cảm thấy vành tai cũng nóng lên.
Cô nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng, thì thầm: “Bên ngoài có thể nhìn thấy.”
Tống Âu Dương theo tầm mắt của cô nhìn qua, ngoài cửa sổ là sân trong của tòa nhà hàng không, văn phòng đối diện còn sáng đèn, nhưng cũng không thấy có người trong đó, có lẽ là đã đi ra ngoài.
Mặc dù anh không cảm thấy có gì, lo lắng dù sao da mặt con gái mỏng hơn một chút, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, một tay vòng qua eo cô, cứ như vậy ôm cô lên.
Hạ Thiên bị động tác bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ, theo bản năng buông tay đang che miệng mình lại, hai tay ôm lấy sau đầu anh.
Tống Âu Dương ôm cô tới cửa, dùng bàn tay không kia tắt đèn.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu xuyên qua hai cửa sổ nhưng không chiếu được đến cửa, cô bị thân hình cao lớn của anh chắn lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét trên mặt anh qua ánh sáng mờ nhạt.
Hạ Thiên dựa lưng vào vách tường, có thể cảm giác được được trọng lượng nặng nề của anh, hơi nóng dọc theo đỉnh đầu cô, trán, giữa lông mày, sống mũi, lên trên môi, dừng lại.
Trên môi là hơi thở của anh, Hạ Thiên nhắm mắt lại, trái tim hồi hộp đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đợi nửa ngày cũng chưa thấy anh có bước tiếp theo, cô chậm rãi thở ra một hơi, mở mắt ra, ánh sáng không tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt cười của anh nhìn cô.
“Quần áo sắp bị em xé hỏng rồi.” Tống Âu Dương nhìn cô mở mắt ra, bỗng nhiên hôn lên chóp mũi cô, trong giọng nói có ý cười.
Khôi phục giọng điệu bình thường, cũng làm cho cô thả lỏng không ít.
Hạ Thiên: “……”
Cô buông tay không biết đã nắm lấy áo khoác của anh từ lúc nào, chỉ cảm thấy đầu ngón tay rất mỏi, không biết vừa rồi mình dùng bao nhiêu sức…
“Tất cả đã quá quen thuộc,” anh hỏi cô, ở trong bóng tối, gần đến nỗi hơi thở bay ra của môi một chữ khi nói đều rơi trên môi cô: “Còn căng thẳng không?”
“Cũng bởi vì ——” Quá quen thuộc nên mới căng thẳng.
Nói được một nửa, môi Tống Âu Dương đã dán lên, đầu tiên anh thử hôn hai cái, sau đó mới ngậm môi dưới của cô khẽ mút hai cái, tiếp theo nắm lấy hai tay cô đặt ở sau đầu mình, hai tay lại ôm lấy eo cô, để cô dán lên người mình gần hơn một chút.
Hạ Thiên chưa kịp hít một hơi, đã bị lưỡi anh đi vào giữa răng.
Hai người đều là lần đầu tiên, cũng chưa có kinh nghiệm.
Chỉ dựa vào bản năng thân cận từng chút từng chút, chiếm lấy đối phương.
Tống Âu Dương thử tìm tòi một lúc, đầu lưỡi Hạ Thiên mới bị anh mút lấy, bàn tay anh đang đặt trên eo cô khẽ mút lấy.
Hạ Thiên liền cảm thấy đôi chân của mình bắt đầu mềm nhũn ra.
Trong lồng ngực bùng nổ…
Lỗ tai ong ong…
Là của cô, cũng là của anh.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Thiên nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng anh nghiêng đầu như thế nào, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái quấn lấy lưỡi cô dây dưa cùng một chỗ.
Anh đưa tay lên, dùng ngón tay cái vuốt ve làm da mỏng dưới tai cô, giống như là muốn thông qua hành động nhỏ này truyền cho cô tình cảm sâu sắc mà anh vẫn luôn kiên nhẫn với cô, ẩn nhẫn, thậm chí không thể thu lại được.
Đêm đầu thu hơi lạnh dường như cũng bởi vì sự nóng bỏng trong căn phòng mà có thêm một chút ấm áp, Hạ Thiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại anh.
Trước mắt như là một bộ phim dài được tua nhanh, từ năm chín tuổi ấy anh bắt đầu xuất hiện ở trong thế giới của cô ——
“Điềm Điềm, đây là anh Âu Dương vừa mới chuyển tới nhà bà nội Liêu ở bên cạnh,” Mẹ sờ cái đầu nhỏ của cô, giới thiệu cho cô, “Sau này anh trai sẽ học cùng một trường với Điềm Điềm, cho nên phải ở chung với anh trai thật tốt nha.”
Cô gái bé nhỏ nghe thấy, nở nụ cười thân thiện chào hỏi anh, học cách như khi người lớn gặp mặt, vươn bàn tay nhỏ bé ra muốn nắm tay anh, “Xin chào.”
Điều làm cho cô không nghĩ tới chính là, Tống Âu Dương chỉ lớn hơn cô một tuổi nhìn bàn tay cô một lúc lâu, hai tay nhét vào trong túi áo cũng không nhúc nhích.
“Em tên là Hạ Thiên,” cô nhìn anh, cười rạng rỡ hơn, “Anh Âu Dương, anh có thể gọi em là Điềm Điềm.”
Anh vẫn nhìn cô không có chút phản ứng nào.
Trực giác cô mách bảo anh không thích cô, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, mẹ nhìn cô hòa giải, “Anh trai vừa chuyển tới đây, có chút là chỗ, sau này quen thuộc là được rồi.”
Đôi mắt đen nhánh của anh vẫn nhìn cô, một tiếng cũng không nói ra, cho đến khi ——
Bà Liêu đập vào sau đầu anh… Anh mới đưa tay phải ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói ba chữ: Tống Âu Dương.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Khi đó anh chỉ cao hơn cô nửa cái đầu, đôi mắt rất đẹp, nhưng ánh mắt nhìn cô lại không thân thiện.
Thật ra lần trước ngày anh làm bánh tiên đậu cho cô, cô nói lúc ấy sợ mẹ tức giận nên mới không cướp lấy của anh chỉ là một phần nhỏ của nguyên nhân, còn có hơn phân nửa nguyên nhân, nói như thế nào đây, chính là thoạt nhìn anh thật sự là kiểu người rất khó chọc.
Ít nhất đối với cô chỉ mới chín tuổi mà nói.
Khi đó cô thật sự không nghĩ tới, sau này hai người sẽ trở thành bạn bè, thậm chí có một ngày, sẽ phát triển thành ——
Một đôi tình nhân thân mật.