Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần

Cả cuộc đời là em (3)


trước sau

“Cậu mới đến lúc chiều sao?” Viên Tiểu Tuệ nhìn cô ấy, đôi mắt nhỏ chớp chớp, “Buổi chiều bọn tớ lên lớp xong chỉ có một chút thời ăn cơm nên không trở về ký túc xá.”

Kỳ Liên Liên gật đầu.

“Bây giờ cậu chuẩn bị về luôn không? Muốn đi cùng nhau không?” Yêu Quân cũng nói.

Lúc Kỳ Liên Liên đến Bắc Đại chị gái đã cảnh cáo cô ấy, đại học loại người nào cũng có, một phòng ngủ cũng có thể sẽ có rất nhiều chuyện lục đục với nhau, bảo cô ấy tự mình cẩn thận một chút, nhưng xem ra trước mắt, mọi người đều rất thân thiện.

Trong mắt Kỳ Liên Liên hiện lên sự vui mừng, nhỏ giọng đáp một tiếng: “Được.”

Bốn người cùng nhau xuống tầng, lúc đi ra khỏi tòa nhà, Hạ Thiên thấy Tống Âu Dương đứng ở cửa nói lời tạm biệt với ba người: “Các cậu đi về trước đi, lát nữa tớ trở về sau.”

Kỳ Liên Liên không biết sao lại thế này, nhưng Yêu Quân và Viên Tiểu Tuệ đều hiểu rõ, trêu chọc Hạ Thiên hai câu, rồi chuẩn bị kéo Kỳ Liên Liên đi trước, ai biết lại nghe thấy Tống Âu Dương hỏi Hạ Thiên: “Đây đều là bạn học của em?”

Hạ Thiên “Ừm” một tiếng.

“Tiểu Tuệ và Quân Quân anh đều đã gặp qua,” Hạ Thiên chỉ Kỳ Liên Liên, “Đây giường trống đối diện em ngày nhập học, Kỳ Liên Liên, hôm nay vừa tới.”

Tống Âu Dương gật đầu, xem như lời chào, nắm lấy tay Hạ Thiên kéo cô đến bên cạnh mình, nhìn ba người còn lại nói:

“Nếu bây giờ các em trở về không có việc gì, có hứng thú thì đến cùng góp vui.”

Hạ Thiên nghe vậy có hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, Tống Âu Dương cúi đầu nhìn cô cười thần bí, không nói gì, sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.

Mà phản ứng của ba người còn lại, Yêu Quân và Viên Tiểu Tuệ không khác lại nhau mấy, chỉ có biểu cảm trên mặt Kỳ Liên Liên khiêm tốn hơn hai người kia một chút ——

Đây là muốn bọn họ… Vây xem hẹn hò?

Bây giờ các cặp đôi đều đối xử không thân thiện với cẩu độc thân như vậy sao?

……

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

*

Hạ Thiên vừa mới đi từ trong tòa nhà ra liền nhìn thấy Tống Âu Dương chú ý tới. Bây giờ anh mặc đồng phục thi đấu của đội mô hình máy bay của Bắc Đại, nền màu trắng, xen kẽ màu đỏ, bộ đồ kiểu dáng thể dục, sau lưng có hàng chữ màu đỏ “Đội mô hình máy bay Bắc Đại” không phô trương nhưng cũng đủ bắt mắt, phía trước ngực trái là huy hiệu trường màu đỏ.

Bộ quần áo rất đơn giản, nhưng bởi vì người mặc vai rộng eo hẹp chân cũng dài, làm hiệu ứng thị giác rất nổi bật.

Thật ra từ nhỏ đến lớn, Hạ Thiên rất ít khi thấy anh mặc quần áo màu trắng, màu sáng cũng rất ít, cô nhớ rõ trước kia lúc học cao trung, đồng phục của đội đội mô hình máy bay cũng là màu đen.

Nhưng mà màu đen quả thật rất hợp với anh, đặc biệt là đầu tóc một tấc kia của anh.

Chính là cái loại trông rất xấu nhưng lại rất đẹp trai.

Cho nên thỉnh thoảng thấy anh mặc màu trắng, ngược lại thật sự có cảm giác trước mắt sáng ngời.

Có loại… Thiếu niên bất lương giả dạng thành học sinh ngoan… có cảm giác phạm quy.

Nhưng cứ như vậy, lại hấp dẫn hơn so với mặc màu đen.

Tay phải của Hạ Thiên bị anh nắm ở trong tay giật giật, chủ động đan xen mười ngón tay vào nhau với anh. Tống Âu Dương cảm nhận được, cúi đầu liếc mắt nhìn cô một cái, người đó nhìn anh cười hỏi: “Sáng hôm qua anh đưa em đến phòng thí nghiệm cho em xem cái gì đó, cho nên bây giờ chúng ta đi xem cái kia?”

“Ừm, không khác lắm.” Tống Âu Dương cười tránh nặng tìm nhẹ trả lời cô, nắm tay cô cất vào trong túi áo.

……

Đôi tình nhân nhỏ tay trong tay vừa đi vừa tán gẫu, ba “bóng đèn” bởi vì tò mò mà mặt dày đi theo cũng không phải không biết xấu hổ đi quá gần, không xa không gần đi theo phía sau.

“Hạ Thiên vừa đến đã có bạn trai rồi sao?” Kỳ Liên Liên nhìn hai người phía trước, tò mò nhỏ giọng hỏi Viên Tiểu Tuệ.

Viên Tiểu Tuệ “Ừm” một tiếng, bắt đầu “phổ cập” cho cô ấy về hai người với được thăng cấp thành người yêu ở phía trước, thật ra trước kia cô ấy không biết quá nhiều chuyện về Tống Âu Dương và Hạ Thiên, phần lớn là sau khi vào đại học gần một tháng mới phát sinh một vài việc.

Yêu Quân ở một bên lắng nghe, đương nhiên cũng bị cô ấy cuốn vào bài phổ cập sinh động như thật.

Không thể không phục.

“Cho nên Hạ Thiên và học trưởng Tống là lớn lên từ nhỏ cùng nhau?” Kỳ Liên Liên lộ vẻ hâm mộ, nhìn bóng lưng hai người phía trước đều xứng đôi lạ thương nhịn không được thấp giọng cảm thán: “Thật tốt.”

“Đừng có gấp, không phải cuộc sống đại học của chúng ta vừa mới bắt đầu sao. Tớ có linh cảm dù như thế nào thì bốn năm này chúng ta đều sẽ thoát khỏi cảnh độc thân!”

Kỳ Liên Liên lại nhìn hai người phía trước, lại nhìn mắt Viên Tiểu Tuệ, vẻ mặt cảm động, vốn dĩ muốn nói cái gì đó, lại nhịn xuống không nói nữa.

Mà Yêu Quân, nghe vậy nhìn Viên Tiểu Tuệ không biết lấy đâu ra tự tin có hơi cạn lời lắc đầu tiếp tục lướt điện thoại, không nói gì.

Làm mới một chút, nhìn thấy bài đăng đứng đầu Tieba trường học, hả?

Biểu diễn mô hình máy bay?

Bảo bọn cô đến góp vui là vì xem đội mô hình máy bay bọn họ biểu diễn ở sân thể dục phía bắc sao? Cô ấy còn tưởng rằng… Có cái gì náo nhiệt có thể xem đâu…

Chỉ cần làm mới là  lại thấy thêm một vài bình luận ——

Hot như vậy sao?

Cô ấy xem bình luận, mọi người chụp ảnh, nhìn trên ảnh chụp là biển người đông đúc, thực sự có hơi nghẹn họng.

Thật ra mấy tân sinh viên như Yêu Quân, cũng không biết thật ra mỗi lần đội mô hình máy bay của Tống Âu Dương biểu diễn bay thử đều hấp dẫn rất nhiều người trong trường đến xem, nam nữ đều rất nhiều.

Chỉ là nam sinh xem chính là máy bay biểu diễn, mà nữ sinh xem lại là người biểu diễn.

*

Hạ Thiên vốn tưởng rằng Tống Âu Dương sẽ trực tiếp dẫn các cô đến sân bay thử trước phòng thí nghiệm mà anh đã nói, nhưng đã đi qua ngã tư đi đến chỗ đó, cũng không thấy anh nói phải rẽ vào, cô nhịn không được hỏi: “Không đến sân bay thử sao?”

“Ừm, đến sân thể dục phía bắc.”

Thấy anh không có ý nói thêm gì nữa, Hạ Thiên cũng không hỏi, dù sao đến lúc đó sẽ biết anh đang làm cái gì.

Lúc này, thật ra mỗi ngày ở sân thể dục đều có rất nhiều người, có người mượn ánh sáng chơi bóng rổ, chạy bộ, cũng có người đi dạo nói chuyện phiếm, mấy ngày mới tới, cô và hai cô bạn trong phòng ngủ đã đi dạo qua.

Tống Âu Dương dắt cô, nhưng thật ra có mục đích đặc biệt đi về phía sân thể dục phía bắc.

Chỉ là càng đi về phía bắc, Hạ Thiên liền phát hiện càng ngày có càng nhiều người, nam nữ đều rất nhiều, hơn nữa có một hàng rất dài, như là một bức tường người vây quanh vậy.

“Đội của anh biểu diễn mô hình máy bay ở đây?” Hạ Thiên nhìn bức tường người kia có hơi buồn bực hỏi Tống Âu Dương.

Bằng không nàng cũng nghĩ không ra có cái gì khác liên quan đến bọn họ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Người kia nghe thấy cô nói, nhéo nhéo tay cô ở trong túi, mỉm cười, bị chọc tức: “Cái gì gọi là ‘đội của anh’? Đừng quên em cũng là một thành viên trong đội.”

Hạ Thiên mở miệng thở dốc, đúng rồi.

“Vậy sao em không nghe nói ‘đội chúng ta’ có biểu diễn?” Cô cố ý nhấn mạnh “chúng ta”.

Cô cũng ở trong nhóm WeChat của đội mô hình máy bay của trường, nếu có biểu diễn cô cũng sẽ thấy.

“Quyết định tạm thời.” Tống Âu Dương nói đơn giản.

Sự thật là, vốn ngày hôm qua chỉ muốn buổi sáng dẫn cô đến sân bay thử trước phòng thí nghiệm để cho một mình cô xem, làm cho cô vui vẻ, trải qua “sự kiện bài đăng” buổi chiều, anh liền quyết định biến buổi biểu diễn này thành “công chúng”, lúc này mới tìm người trong đội thương lượng cái gọi là “biểu diễn” lần này.

Hai người đứng ngoài “tường người”, Tống Âu Dương chuẩn bị kéo Hạ Thiên đến chỗ tập trung của đội bọn họ, nghiêng người, nhìn thấy ba người đi theo phía sau, đúng là, suýt chút nữa là đã quên.

Trong chốc lát địa điểm biểu diễn đã bị người ta vây quanh, anh mượn ưu thế chiều cao nhìn vào bên trong, dẫn người đến một vị trí quan sát khá tốt, giải thích cho bọn họ bởi vì chỉ có người trong đội mới có thể đi vào, cho nên đành phải chịu khó một chút, để cho bọn họ đứng xem ở chỗ này.

Ba người không có ý kiến, Viên Tiểu Tuệ cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hai người, nói với Hạ Thiên lát nữa biểu diễn kết thúc, ở đây chờ cô rồi cùng nhau trở về ký túc xá.

Yêu Quân cách Kỳ Liên Liên ở giữa vỗ Viên Tiểu Tuệ “không hiểu chuyện”, nói với Hạ Thiên: “Lát nữa kết thúc bọn tớ đi về trước giúp Liên Liên thu dọn đồ đạc, cậu bảo học trưởng đưa cậu về.”

Viên Tiểu Tuệ ngầm hiểu, vội
vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, bọn tớ trở về giúp Liên Liên thu dọn đồ đạc… Quên mất quên mất, bảo học trưởng đưa cậu về ha.”

Hạ Thiên: “……”

Cô còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Tống Âu Dương “vui mừng” kéo đi rồi…

*

Đi vào tường người, Hạ Thiên mới phát hiện chỗ bay thử bị vây quanh ở bên trong thật đúng là không nhỏ, đối diện tường người, cũng chính là điểm cực bắc của sân thể dục, cách khoảng bảy tám mét, đèn sợi đốt không biết lấy từ đâu, Hạ Thiên nhìn, có hơi giống trong studio chụp ảnh.

Không gian rất sáng.

Lại nhìn, Hạ Thiên cũng nhịn không được nhỏ giọng “Oa”.

Bởi vì nhìn thấy bên cạnh sân có một đám người mặc đồng phục màu trắng giống như Tống Âu Dương.

Trách không được người đến xem nhiều như vậy, nhìn khung cảnh phô trương này cũng là đủ đẹp mắt rồi.

Trong đám người có người chú ý tới Tống Âu Dương dẫn Hạ Thiên đi tới, “Ôi” một tiếng, cao giọng nhìn Tống Âu Dương cười hì hì gọi một tiếng “Lão đại,” lại vẫy tay với Hạ Thiên: “Chị dâu, còn nhớ em không?”

Hạ Thiên nhận ra đó là khuôn mặt búp bê trong lần đi ăn mấy hôm trước, quên tên, nhưng cô vẫn gật đầu.

Tròn tiếng gọi “Lão đại” liên tiếp, làm Hạ Thiên tổng cảm thấy như là vào hắc. Xã. Sẽ dường như.

Cô đè nén sự xấu hổ vì bị mọi người “vây xem”, cố gắng chống đỡ chào hỏi “tự nhiên” của mọi người, nhưng thật ra là cô mỉm cười nhìn “vẻ mặt thần bí” mọi người, mặc dù căn bản không hiểu đây là tình huống gì cho lắm, nhưng vẫn là cười vẫy tay đáp lại bọn họ.

……

“Điềm Điềm, sao bây giờ cậu mới đến, chờ cậu lâu rồi.” Từ Tĩnh Nghi bỗng nhiên từ phía sau một nhóm con trai vụt tới.

Hạ Thiên nhìn thấy cô ấy, hai mắt sáng ngời, “Tĩnh Nghi, cậu cũng ở đây à?”

“Đương nhiên rồi,” Từ Tĩnh Nghi liếc mắt thấy Tống Âu Dương đi kiểm tra máy bay, “Thời khắc quan trọng như hôm nay, sao có thể thiếu tớ được?”

“Thời khắc quan trọng?” Loại biểu diễn máy bay này thời sơ trung bọn cô cũng xem không biết bao nhiêu lần, hôm nay sao lại quan trọng?

Từ Tĩnh Nghi lôi kéo cô đứng sang một bên, nháy mắt với cô: “Một lát nữa cậu sẽ biết.”

Tống Âu Dương ở đó nói chuyện với mấy người vây quanh mấy mô hình máy bay, vỗ vỗ tay, để cho các tổ trở về vị trí.

Bên trong sân để lại một người điều khiển và ba người trong tổ máy móc.

Tống Âu Dương đi tới, đứng yên ở bên cạnh cô, tay phải đút vào trong túi áo, lại tự nhiên dùng tay trái nắm lấy tay phải Hạ Thiên đút vào trong túi.

Anh dùng đèn flash đi tìm mấy người “thực tế” Lôi Đình và Từ Tĩnh Nghi, hơi nâng cằm lên nhìn về một phía, nhìn cái máy bay bị hai người ôm đặt ở giữa sân, toàn thân màu đen, chỉ có đỉnh đầu có một chút màu trắng nói với Hạ Thiên: “Đây là Tiểu Bạch,” vươn ngón tay phải chỉ vào Bạch Liên Khởi đứng bên cạnh trực thăng, lại đút tay vào trong túi, “Kỳ nghỉ hè năm nay tham gia một trận thi đấu máy bay lấy giải quán quân thi đấu cá nhân đầu tiên.”

Hạ Thiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh, không biết lúc này anh nói với cô cái này làm cái gì, nhưng cũng chăm chú lắng nghe.

“Cậu ấy bắt đầu muộn, ba lần mới thông qua tiêu chuẩn sát hạch trở thành đội viên chính thức trong đội, trước kia cậu ấy cũng thích cười thích đùa giỡn, thích lăn lộn, nhưng cũng không phải như hai lần em nhìn thấy cậu ấy.”

Hạ Thiên lại nhìn anh, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.

“Không như vậy thật.” Tống Âu Dương nhìn lại cô mỉm cười, giải thích: “Cuối năm trước được thông báo không thông qua lần thứ hai, người này liền ôm anh khóc, giống như một cô gái nhỏ.”

Hạ Thiên hơi kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn người thuần thục cầm điều khiển từ xa trong sân, làm cho máy bay bay lượn theo tiết tấu ở giữa không trung, dương như có hơi khó tin.

Ngay từ lần đầu tiên đi nhập học gặp anh ta ở trạm chuyển phát nhanh, cô đã cảm thấy anh ta thật sự là loại người vô tâm vô phế, mỗi ngày đều cười ha hả sống rất vui vẻ.

“Từ nhỏ cậu ấy đã thích thứ này, nhưng ba mẹ cậu ấy luôn cảm thấy mấy thứ này chỉ là đồ chơi, chơi cái này chính là lãng phí thời gian, không có tiền đồ, ba mẹ cậu ấy đều làm việc ở đơn vị chính quyền trong huyện bọn họ, chỉ muốn cậu ấy học đại học rồi trở về thi công chức.”

Nghe được điều này, trong tiếng kinh hô tầng tầng lớp lớp trong đám người ở phía xa, dường như Hạ Thiên hiểu được vì sao Tống Âu Dương lại nói với cô những chuyện này.

“Ngày đó cậu ấy như một cô gái nhỏ, ôm anh khóc nửa ngày, hỏi anh có phải là sai hay không, cậu ấy luôn cảm thấy mình là thiên tài, nhưng không ngờ thực tế là ngay cả sát hạch gia nhập đội cậu ấy cũng không qua được.”

Hạ Thiên nghe thấy, bị tay bị anh nắm ở trong tay giật giật, nắm ngược lại tay anh, biết anh nhớ tới bà nội Liêu, cũng nhớ tới một năm lớp mười hai kia, thua liên tiếp ba trận đấu, đối với anh mà nói thời gian đó vô cùng tối tăm.

Nhưng mặc kệ như thế nào, ít nhất hiện tại trong mắt cô, anh đã đủ ưu tú rồi.

Hạ Thiên mở miệng, lúc định chuyển đề tài, Tống Âu Dương lại nói trước: “Em có đoán ra lúc ấy anh nói gì với cậu ấy không?”

Hạ Thiên không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Anh nói với cậu ấy, khoảng thời gian trước kia anh cũng từng thất bại liên tục ba lần trong một cuộc thi.” Tống Âu Dương nhìn cô, trong mắt có ý cười, cô ấy nói: “Nếu đây là chuyện anh thích, vậy chắc chắn anh sẽ có chút mong chờ với nó, anh có thể phát hiện ra thứ anh luôn mong từ chờ trong đó, rồi anh sẽ có được thứ mà anh vẫn luôn muốn. Nhưng trên thế giới này, cũng không có chuyện gì sẽ luôn thuận buồm xuôi gió, tất cả mọi người đều sẽ trải qua đủ loại khó khăn, nếu như anh phát hiện chuyện này không giống với tưởng tượng của anh, anh sẽ lựa chọn làm như thế nào? Bỏ cuộc à?’”

Nói hết lời này, anh nhướng mày hỏi cô: “Quen tai không?”

Mặt Hạ Thiên hơi nóng lên, sao lại không quen tai, đây là những lời cô nói với anh trong khoảng thời gian đó, không ngờ sau nhiều năm như vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ ràng.

Thật ra đoạn này là một đoạn năm đó ba Hạ nói với cô, chẳng qua chỉ là cô đang thuật lại.

“Đây cũng không phải là em nói,” Hạ Thiên có hơi xấu hổ dời tầm mắt đi, nhìn về chính giữa sân đang biểu diễn đến đoạn cao trào, khán giả bốn phía không ngừng vỗ tay và khen ngợi Bạch Liên Khởi, thấp giọng nói, “Là ba đã từng nói với em.”

“Anh biết,” Tống Âu Dương nhéo nhéo tay cô, vẫn đang cười, “Nhưng bởi vì lời nói đó là em nói ra cho anh, với ta mà nói ý nghĩa không giống nhau.”

Cô không giống.

Không giống bất kỳ người nào, thật ra từ rất lâu trước kia đã bắt đầu không giống rồi, nụ cười trên mặt không giống nhau, lời nói ra nói cũng không giống nhau, thậm chí liền mỗi một sợi tóc, với anh mà nói ——

Đều không giống nhau.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện