Hạ Thiên mua hai phần thuốc nước từ phòng y tế đưa đến dưới ký túc xá của nam sinh, gọi điện thoại nói Kiều Nguy Nhiên xuống dưới lấy, thuận tiện cũng muốn hỏi một chút xem Tống Âu Dương và Lôi Đình đánh nhau có phải thật sự là vì anh rút khỏi đội không, cô có nghĩ thế nào cũng cảm thấy phản ứng này của Lôi Đình có hơi quá đáng.
Kiều Nguy Nhiên là người thành thật nhất trong ba người bọn họ, thuộc loại nói dối thì chỉ cần bị liếc mắt một cái là biết ngay, giống như khi đó lớn tiếng rống lên với ngăn cản hai người kia vậy, càng hiếm thấy.
Đặc biệt là hiện tại, Hạ Thiên nhìn anh ta nói gần nói xa, càng là cảm thấy kỳ quặc.
Nhưng nói Kiều Nguy Nhiên thành thật cũng không phải nói vô ích, nếu hai người còn lại bảo anh ta không được nói, anh ta cũng giống như một cái vỏ trai, không bẻ được.
Hạ Thiên từ bỏ, thỏa hiệp nói: “Quên đi, không muốn nói thì đừng nói.”
Kiều Nguy Nhiên gãi đầu, “Điềm Điềm em cũng đừng nghĩ quá nhiều, chờ Lôi Đình tự mình nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”
Hạ Thiên “Ừ” một tiếng, “Vậy anh lên tầng đi, nhớ xem bọn họ bôi thuốc.”
“Vậy —— anh đưa em về ký túc xá, Âu Dương còn chưa trở về.”
Hạ Thiên lắc đầu, “Không cần, hiện tại cũng không muộn lắm.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vậy được rồi, trên đường cẩn thận,” Kiều Nguy Nhiên xoay người đi vào trong tào nhà, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay người gọi Hạ Thiên lại.
“Hả?” Hạ Thiên quay đầu lại nhìn anh ta, “Làm sao vậy?”
“Quên nói với em,” Kiều Nguy Nhiên ôm bao nilon trong tay, nhìn Hạ Thiên, “Tĩnh Nghi nói không chừng lát nữa sẽ đi tìm em, em khuyên nhủ em ấy một chút.”
“Tĩnh Nghi?” Đề tài có hơi bất ngờ, Hạ Thiên ngẩn người, “Khuyên cái gì? Tĩnh Nghi làm sao vậy?”
“Cũng không biết trong đội ai nhiều lời nói chuyện buổi sáng cho Tĩnh Nghi, em ấy vừa tới tìm Lôi Đình mắng một trận, giải thích cho em ấy, em ấy cũng không nghe, muốn chia tay với Lôi Đình, sau đó đều tức giận, hai người cãi nhau một trận, Tĩnh Nghi liền rời đi.” Anh ta dừng lại, thở dài, “Anh vừa gọi điện thoại cho em ấy, em ấy cũng không nghe máy.”
“……”
Cho nên đại ca, sao anh lại đem chuyện quan trọng như vậy nhịn đến bây giờ, hơn nữa còn bình tĩnh nói ra như thế?
Kiều Nguy Nhiên chắc là cũng cảm thấy “thái độ” của mình có hơi “không đứng đắn”, ngây thơ cười với Hạ Thiên, “Dù sao cũng không thể thật sự chia tay Tĩnh Nghi, cho nên anh…” căn bản cũng không lo lắng.
“……”
Hạ Thiên hoàn toàn mất bình tĩnh, lại dặn dò anh ta bôi thuốc cho hai người kia, xoay người trở về, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Từ Tĩnh Nghi.
Điện thoại vang lên một tiếng liền nhận được, Hạ Thiên còn chưa mở miệng, nghe thấy giọng nói lớn của từ Tĩnh Nghi nhưng lại khó nén được tiếng khóc nức nở ở đầu bên kia, “Điềm Điềm cậu ở đâu vậy? Gọi cho cậu thì không thể gọi được là thế nào!”
“Cậu ở đâu?” Hạ Thiên không nói gì khác, trực tiếp hỏi lại cô ấy.
“Tớ tới ký túc xá tìm cậu, bạn cùng phòng của cậu nói cậu——”
“Cậu đứng ở đó đợi tớ!” Hạ Thiên không chờ cô ấy nói xong, trực tiếp cắt ngang, “Tớ lập tức trở về!”
Cúp điện thoại, Hạ Thiên chạy về phía ký túc xá.
*
Hạ Thiên vội vàng chạy về, leo lên đến tầng sáu, đẩy cửa ra đi vào, còn chưa kịp hít thở, đã bị một quái vật khổng lồ chạy đến ôm lấy, “Lôi Đình cái tên khốn kia cũng dám đánh cậu! Anh ta chán sống rồi, Âu Dương đánh anh ta là xứng đáng, đánh chết anh ta mới được ——”
“……”
Hạ Thiên nhìn ba người còn lại trong phòng sau khi nghe cô ấy nói đều là vẻ mặt khiếp sợ, thầm nghĩ đây là cái gì, nhịn không được dùng sức kéo hai cánh tay của cô ấy từ trên người ra, cau mày nhìn cô ấy, “Ai nhiều lời nói với cậu? Cái gì mà Lôi Đình đánh tớ? Anh ấy đánh tớ khi nào vậy?”
Từ Tĩnh Nghi đối diện hai mắt đỏ hoe nhìn cô, “Buổi chiều tớ cùng bạn học ăn cơm gặp người trong đội, bọn họ nói như vậy!”
Nói xong, lấy mu bàn tay lau nước mắt không biết là vì tức giận Lôi Đình đánh bạn thân của mình, hay là bởi vì chuyện hai người muốn chia tay mà rơi nước mắt, lau đi rồi lại chảy, chảy lại lau, lặp đi lặp lại vài lần, càng nghĩ càng khổ sở, nhưng cũng không biết mình cụ thể đang khổ sở cái gì, trong miệng vẫn luôn lải nhải, “Trách không được buổi chiều sau khi mọi người trở về, tớ gọi điện thoại cho anh ta ra ngoài ăn cơm cùng nhau, anh ta không chịu, nói cái gì trong đội muốn họp, tụ tập ăn uống, nếu không phải tớ ở căn tin đụng phải người trong đội, tớ cũng không biết anh ta lừa gạt tớ!”
“…… Anh ta chắc chắn là sợ tớ nhìn thấy vết thương trên mặt rồi hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, chính anh ta không tiện giải thích với tớ mới lừa gạt tớ! Âu Dương đánh anh ta quá nhẹ, phải đánh cho anh ta không dậy nổi mới tốt!”
“……”
Hạ Thiên thật sự muốn nói, vấn đề của hai người bọn họ còn chưa giải quyết rõ ràng, lúc này cậu lại thêm chuyện, nhưng lại biết cô ấy như vậy là bởi vì mình, cũng không có cách nào nói.
Hạ Thiên kéo cô ấy ngồi xuống ghế, tựa vào bàn, đưa tay rút hai tờ khăn giấy từ trên bàn đưa cho cô ấy, “Cho nên cậu ngay cả hỏi cũng không hỏi, cũng không tìm tớ xác minh tình huống, liền chạy tới cãi nhau với anh ấy một trận, đòi chia tay?”
“Còn hỏi cái gì nữa? Tớ đều thấy được!” Từ Tĩnh Nghi dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt.
Hạ Thiên lại rút hai tờ giấy cho cô ấy, hỏi, “Nhìn thấy cái gì?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhìn thấy vết thương trên mặt đó!” Giọng nói rất gấp gáp, khóc càng dữ hơn.
“……” Hạ Thiên thở dài, lại rút hai tờ giấy, tự mình lau nước mắt trên mặt cho cô ấy, chờ một lúc lâu để cô ấy ổn định cảm xúc, mới nói, “Cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen biết Lôi Đình, anh ấy là kiểu người gì, cậu còn không rõ sao? Anh ấy là kiểu người sẽ đánh con gái sao? Huống chi đó còn là tớ?”
“Về công, tớ là bạn của anh ấy còn là bạn thân của bạn gái anh ấy, về tư, tớ là bạn gái của bạn thân lớn lên từ nhỏ với anh ấy, cậu nghĩ lại, loại lời nói người ngoài nói anh ấy đánh tớ, có thể tin sao?”
“Tớ ——” Từ Tĩnh Nghi nắm chặt khăn giấy vừa lau nước mắt trong tay, “Lúc đầu tớ vốn dĩ cũng không tin, nhưng có người trong đội Âu Dương đánh anh ấy, tớ đi tìm Lôi Đình, nhìn thấy mặt anh ấy bị thương mới chắc chắn, nếu không phải bởi vì cái này, Âu Dương sao có thể đánh anh ấy?”
“……” Đầu óc Hạ Thiên bị chuyện của hai ngày này làm cho choáng váng, xoa xoa huyệt thái dương, “Đó là Âu Dương hiểu lầm, lúc ấy tâm tình Lôi Đình không tốt lắm, chỉ là không cẩn thận chạm nhẹ vào tớ mà thôi, anh ấy cũng không phải cố ý.”
Từ Tĩnh Nghi càng nắm chặt khăn giấy trong tay hơn, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, không nói chuyện.
“Như thế nào,” Hạ Thiên ôm tay đặt trước ngực, thái độ rất bình tĩnh, “Hiện tại đến cả đương sự là tớ nói cũng không tin?”
Không uổng công Hạ Thiên theo chân bọn họ ở chung nhiều năm như vậy, hoàn toàn hiểu được lúc này làm sao nắm chắc chừng mực khuyên giải, nếu ngay từ đầu cô nghe nói Từ Tĩnh Nghi bởi vì chuyện của mình mà làm loạn đòi chia tay với Lôi Đình, liền vội vàng hoảng hốt giải thích cho cô ấy, nói chuyện giúp Lôi Đình, chắc chắn sẽ phản tác dụng, phải làm cho Từ Tĩnh Nghi cho rằng
cô sợ hai người chia tay mới gạt cô ấy không nói thật với cô ấy.
Tính tình càng dễ dàng tức giận thì tâm tư càng mẫn cảm, dùng những lời này khái quát người như cô ấy quá thích hợp.
Từ Tĩnh Nghi rũ mắt, không hé răng.
“Hai người thật là ——” Hạ Thiên dùng đầu ngón tay chọc vào trán cô ấy, “Nhiều năm như vậy tính tình đúng là một chút cũng không thay đổi, tớ còn tưởng rằng sau khi hai người ở bên nhau sẽ tốt hơn một chút.”
Từ Tĩnh Nghi mím môi, không đáp.
Sau một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên, hỏi, “Vậy vì sao tâm trạng Đều Đều không tốt thế?”
Buổi chiều lúc Hạ Thiên đưa khẩu trang cho Lôi Đình, trong mắt anh ấy cũng giống y như vậy.
Hạ Thiên nghe cô ấy thay đổi cách xưng hô, biết hai người chuyện này chắc là cũng không còn vấn đề gì nữa, trong lòng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tính tình nóng nảy cũng có chỗ tốt của nó, đó là đến nhanh đi cũng nhanh.
“Tớ cũng không biết,” Hạ Thiên đứng dậy rót ly nước, đưa cho cô ấy rồi mới bổ sung nói, “Có thể là bởi vì biết chuyện Âu Dương muốn rút lui khỏi đội, trong lòng khó chịu.”
“Cái gì?” Từ Tĩnh Nghi bóp ly nước mở to mắt, “Âu Dương muốn rút lui khỏi đội?”
“Vì sao?”
Câu hỏi này không phải là Từ Tĩnh Nghi hỏi, mà là người vẫn luôn ngồi một bên theo dõi từ đầu tới cuối —— cô bạn Viên Tiểu Tuệ.
Từ Tĩnh Nghi quay đầu nhìn Viên Tiểu Tuệ mở to đôi mắt nhỏ tròn, lại nhìn Hạ Thiên phụ họa gật đầu, “Đúng vậy, vì sao phải rút lui? Không phải anh ấy mới năm thứ ba sao? Cho dù muốn bắt đầu học nghiên cứu sinh sớm cũng không đến mức phải rút lui chứ? Lần trước tớ còn nghe Đều Đều nói, trong đội Đại học T còn có một sinh viên học lên tiến sĩ.”
Hạ Thiên cầm lấy cái ly từ trong tay Từ Tĩnh Nghi, tự mình uống một ngụm, ngược lại hỏi các cô, “Có cần kinh ngạc như vậy không? Trong xã đoàn hàng năm, mỗi tháng thậm chí mỗi ngày đều có người lui, Âu Dương chỉ là rút lui một đội mô hình máy bay mà thôi, rất kỳ quái sao?”
“Cũng không phải là kỳ quái,” Từ Tĩnh Nghi nói, “Chỉ là khó hiểu mà thôi, rốt cuộc Âu Dương thích mô hình máy bay và phi thuyền như vậy, cậu đã quên à, Đều Đều và Kiều Nguy Nhiên cũng là bởi vì anh ấy mới chơi cái này đến bây giờ.”
Điều này cũng đúng.
Nhưng ngoại trừ cái này, Hạ Thiên quả thật không thể tưởng tượng được còn có chuyện gì có thể làm cho hai người đánh nhau.
……
Cuối cùng, Hạ Thiên đưa Từ Tĩnh Nghi về đến dưới ký túc xá, ôm cô ấy, chân thành nói cảm ơn với cô ấy, “Cảm ơn cậu, Tĩnh Nghi.”
Có một câu nói, trên thế giới này, ngoại trừ bỏ tình thân trời sinh có huyết thống gắn bó, còn các tình cảm khác đều bắt đầu từ xa lạ.
Mà ở Hạ Thiên trong thế giới này, tình thân huyết thống gắn bó đã sớm không còn lại chút gì từ mấy năm trước, nhưng hôm nay còn có một người có thể xem cô còn quan trọng hơn cả tình yêu của chính mình, toàn tâm toàn ý đứng về phía cô tin tưởng cô vô điều kiện, đối với cô mà nói, có gì trân quý hơn.
Khá vậy nguyên nhân chính là như thế, nàng mới muốn nàng càng tốt, muốn nàng được đến toàn thế giới hảo. Mà lôi đình với nàng tới nói, đó là một trong số đó.
“Cũng giống như cậu bởi vì tớ có thể từ bỏ Lôi Đình, tớ ngược lại càng hy vọng cậu bởi vì tớ mà ở cùng một chỗ với Lôi Đình. Chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, Lôi Đình đối với cậu như thế nào, cậu là người rõ ràng nhất, bọn tớ cũng đều nhìn thấy, cậu luôn cảm thấy Lôi Đình đối với cậu không có tình cảm sâu đậm như Âu Dương đối với tớ, nhưng theo tớ thấy, cậu giống như tớ lúc ấy bị lạc trong trò chơi, nhìn không thấy anh ấy đối với cậu là độc nhất vô nhị và rất thật lòng.”
“Sau khi tớ ở bên cạnh Âu Dương mới chậm rãi phát hiện ra, tâm tư của anh ấy đối với tớ, đều là thể hiện ở các chi tiết trong sinh hoạt, những cái đó chúng ta ngày thường cảm thấy là chuyện tập mãi thành thói quen, nhưng không phải đối với ai cũng như thế.”
“Trước kia bọn tớ đã từng nói, tính tình hai người rất giống nhau, đụng một cái là tức giận, nhưng từ chuyện này mà xem, tớ cảm thấy Lôi Đình so cậu còn tốt một chút,” Hạ Thiên véo mặt Từ Tĩnh Nghi, cười cười, “Ít nhất lúc tức giận anh ấy sẽ không nói loài lời chia tay như vậy.”
“Đó còn không phải bởi vì anh ấy ——”
“Bởi vì hiểu lầm.” Hạ Thiên cắt đứt nàng lời nói.
Từ Tĩnh Nghi bĩu môi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhưng mặc kệ là vì cái gì, tớ cảm thấy một đoạn tình cảm tốt đẹp như vậy, người có thể nói ra lời chia tay trước nhất định là người có tình cảm hời hợt hơn, tớ nghĩ chuyện này đối với Lôi Đình mà nói, so với cậu có tin anh ấy hay không, anh ấy càng muốn biết chính là cậu có thật sự thích anh ấy hay không.”
“Tớ đương nhiên ——” Từ Tĩnh Nghi theo bản năng mở miệng, giọng nói lại mang theo chút ngượng ngùng từ lớn trở nên nhỏ, “Đương nhiên thích! Bằng không vì sao tớ lại muốn ở bên cạnh anh ấy chứ?”
“Cho nên ——” Hạ Thiên đỡ bả vai cô ấy, giúp Từ Tĩnh Nghi xoay người, nhìn không biết Lôi Đình đội mũ và đeo khẩu trang đứng ở phía sau cô ấy từ khi nào nói, “Cậu phải chính miệng nói với anh ấy mới được.”
Từ Tĩnh Nghi: “……”
Nghĩ đến vừa rồi mình nói chia tay với Lôi Đình, Từ Tĩnh Nghi có hơi xấu hổ mím môi.
Lôi Đình thăm dò đưa tay, thấy cô ấy không có ý trốn, cầm cổ tay cô ấy kéo người đến bên cạnh, mới nhìn Hạ Thiên nói “Cảm ơn”.
Đó là cảm ơn vừa rồi cô đã nhắn tin cho mình.
Hạ Thiên lắc đầu, “Nói chuyện cho tốt, đừng cãi nhau.”
Nghĩ đến lúc mình đang bôi thuốc cho Tống Âu Dương, nhìn mặt anh ta lại nói: “Lúc xúc động người ta quả thật sẽ nói một vài lời tức giận, nhưng người nói vô tâm nghe người có ý, mấy người chúng ta, lớn lên cùng nhau từ nhỏ đã mười mấy năm, loại lời chia tay này, về sau bất luận đối với ai, cũng không cần nói.”
Trái tim của ai cũng không phải là cỏ vô tình, cho dù không nói không biểu hiện, nhưng cũng không phải thật sự không bị thương.