Nửa tháng gần dây, Hạ Thiên xem như cảm nhận được lúc ấy Tống Âu Dương giải thích cho cô sau này sẽ rất bận là ý gì rồi.
Bởi vì học kỳ sau anh phải học nghiên cứu sinh trước nửa năm, trước đó cần phải hoàn thành toàn bộ tín chỉ còn lại của đại học, càng đừng nói đến việc thường xuyên ngâm mình trong phòng thí nghiệm, mà Hạ Thiên cũng đang bận rộn lên lớp, chuẩn bị cho buổi chia sẻ vào tháng sau.
Đây là lần đầu tiên các Bác Sĩ Không Biên Giới tổ chức một buổi chia sẻ trực tiếp tại Đại Lục, các nhân viên được mời, ngoài Hạ Thiên là một nhiếp ảnh gia và bác sĩ Elouan, còn có Mads đến từ Đan Mạch chịu trách nhiệm hậu cần và một kỹ sư đến từ Vương quốc Anh phụ trách nước uống và vệ sinh của dự án, và tất nhiên, thành trì duy nhất của Trung Quốc, Ray, giám đốc phụ trách các vấn đề về nhân đạo của phòng làm việc ở Hong Kong.
Ngày đó Hạ Thiên và cùng phòng nói qua chuyện mình làm nhiệm vụ năm ngoái, ngày hôm sau, ở trên các vị trí quảng cáo phụ trách hoạt động tuyên truyền của trường đã thấy mình cùng bốn đồng nghiệp khác được giới thiệu chi tiết tuyên truyền rộng rãi và mạnh mẽ.
Cùng lúc đó, các loại hình ảnh chụp quảng cáo tuyên truyền vô cùng sôi nổi trên Teiba trường học, có khen, có chê, cũng có người trào phúng công khai, trong trường học và nhóm lớp cũng có, nhưng bởi vì đều có ký tên, so với đi xem còn hài hòa hơn một chút.
Hạ Thiên còn nhận được mấy tin nhắn trong WeChat riêng, có hướng dẫn viên, giáo viên chuyên nghiệp cùng mấy vị giáo viên phòng giáo vụ đã giao tiếp, còn có Ôn Như Thủy.
Cô ấy lời ít mà ý nhiều, tỏ vẻ cho dù lúc trước nghe cô nói chuyện về quyển sách Bác sĩ không biên giới này, cũng thật sự không nghĩ tới cô lại thật sự là một trong số đó, cảm thấy Hạ Thiên thật sự là một cô gái khiến người ta thán phục không thôi.
*
Vào ngày chia sẻ, trùng hợp là chủ nhật, Mads và Joos Van đều từ nước của họ đến thì cũng bay sang sớm hơn vài ngày, Ray cũng bởi vì vừa trở về sau một chuyến đi đến Angola, vì vậy đến thành phố Bắc Thành sớm hai ngày, trùng hợp, chuyến bay của ba người chỉ cách nhau hơn một tiếng đồng hồ.
Nhà trường có nhân viên lễ tân chuyên môn, nhưng xuất phát từ lễ phép, sau khi Hạ Thiên thương lượng với giáo viên phụ trách, xin nghỉ nửa ngày với giáo viên chuyên ngành, cũng chủ động yêu cầu đi.
Điêu Nam Nam thân là tổng thư ký Hội sinh viên, đương nhiên vẫn là một trong những nhân viên tiếp đón. Lúc cô ta lên xe, Hạ Thiên đã ở trên xe, cô ta ôm bó hoa trong tay ngước mắt nhìn cô, rồi tiếp tục trò chuyện với cô giáo phụ trách, biểu cảm của Điêu Nam Nam có chút vi diệu, Hạ Thiên không thể hiểu được, sau khi thấy cô ta chào hỏi giáo viên, ngồi xuống vị trí trước mặt mình.
Hơn một tiếng sau, xe tới sân bay, mọi người ở trong xe đợi hơn nửa tiếng, nhìn gần đến thời gian từng người ôm từng bó hoa đến cửa khẩu quốc tế đón người.
Người ra đầu tiên chính là Ray, cũng là người Hạ Thiên quen thuộc nhất, dáng người Ray cao lớn cường tráng, để râu quai nón, lần đầu gặp mặt chắc là sẽ bởi vì ngoại hình làm người khác cảm thấy hơi hung dữ, nhưng trên thực tế lại là một người lúc cười rộ lên là người đàn ông trung niên rất hiền hòa dễ gần.
Ông ấy năm nay hơn 50 tuổi, là bạn thân của bố Hạ Thiên, lúc Hạ Thiên sinh ra thậm chí ông ấy còn cố ý bay từ Hong Kong bay đến Đại Lục thăm cô. Cho nên theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Hạ Thiên đối với ông ấy, kỳ thật cũng không khác gì con gái của mình.
Hạ Thiên không với với Ray sẽ đến sân bay đón, ông ấy nhìn thấy cô, trong mắt khó nén được kinh hỉ, nhận bó hoa cô đưa qua, cho cô một cái ôm lớn, hôn lên trán cô, cười nói vừa xuống máy bay có thể nhìn thấy cô thật sự quá tuyệt vời.
Hạ Thiên cũng ôm ông ấy, ngoan ngoãn cười đáp lại, giới thiệu cho ông ấy giáo viên và sinh viên đến đón, sau khi hai bên bắt tay chào hỏi, giáo viên liền bảo Hạ Thiên dẫn Ray đến phòng nghỉ đã sắp xếp trước.
Một tiếng sau, hai người còn lại cũng thuận lợi đón được, mọi người lên đường trở về trường học.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đến khách sạn do trường sắp xếp, sau khi nghỉ ngơi đã đến giờ ăn tối, ngoại trừ Hạ Thiên và Ray trước khi quen biết, Mads và Joos Van, là lần đầu tiên gặp nhau, trên bàn ăn, sau khi giới thiệu ngắn gọn với nhau, lại trò chuyện một số kinh nghiệm riêng của họ.
Ăn bữa tối được một nửa, Ray hỏi Hạ Thiên về Elouan, nói rằng ông ấy nghe người phụ trách sắp xếp buổi chia sẻ trực tiếp này nói rằng Elouan bây giờ là ở thành phố phía bắc, nhưng tại sao không nhìn thấy, cô nói với Ray nửa tháng này đặc biệt đặt ra một tour du lịch cho Elouan. Để cho anh ta không thấy mức quá nhàm chán trong khoảng thời gian này, lại nói ngày mai anh ta mới trở lại Bắc Thành.
Ray nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, không khỏi cảm thán khen cô thật sự là quá tri kỷ, sau đó, từ tiếng Anh đổi sang tiếng Quan Thoại, hơi nhiều chuyện hỏi cô và Elouan gặp lại nhau, chẳng lẽ không phát ra tia lửa gì sao?
“Tia lửa gì cơ?” Hạ Thiên thật sự nghe không nổi tiếng phổ thông vô cùng sứt sẹo của ông ấy, dứt khoát trực tiếp dùng tiếng Quảng Đông hỏi ông ấy, dù sao nhân vật chính của đề tài này cũng là mình, những người khác trên bàn cũng đều đang cùng người bên cạnh tán gẫu đề tài khác, cho dù nghe không hiểu cũng không sao.
“Chú từ nghe nghe Max nói, Elouan đã không chỉ một lần bày tỏ tình cảm với cháu ở trước mặt anh ta.” Max là giám đốc dự án phụ trách các dự án ở Afghanistan vào thời điểm đó.
“……” Hạ Thiên nhìn đồng hồ, “Có lẽ có, nhưng bất luận như thế nào cũng đều là quá khứ, hiện tại cháu đã có bạn trai.”
Ray hiển nhiên không ngờ được, nhìn cô, “Bạn trai?”
Hạ Thiên gật đầu, “Tuy rằng chú chưa từng gặp qua anh ấy, nhưng cũng biết, cháu từng nói với chú cháu có mấy người bạn thân còn nhớ không? Trong đó có người tên Tống Âu Dương, chính là bạn trai cháu, hơn nữa cháu cũng đã nói với anh ấy về chú, hôm nay anh ấy vốn muốn ăn cơm có thể gặp chú, nhưng bởi vì phòng thí nghiệm thật sự không thể đi được, cho nên chỉ có thể đến trễ một chút, có thể lúc chúng ta ăn cơm tối xong anh ấy sẽ đến.”
“Tống Âu Dương?” Ray nhướng mày nghi ngờ chớp mắt, “Là cháu trai của bà nội hàng xóm của cháu?”
Hạ Thiên gật đầu.
Thời gian tiếp theo, Hạ Thiên kể chuyện sau khi trở về cùng Tống Âu Dương đã thay đổi quan hệ đơn giản nói cho ông ấy một lần, Ray nghe xong chỉ có một ý nghĩ ——
Không phải ai cũng nói thỏ khôn không ăn cỏ gần hang sao? Nhưng sao ông lại cảm thấy con thỏ này, lại có tâm cơ từ nhỏ đối với ngọn cỏ nhỏ gần hàng mình như vậy nhỉ?
……
Kết thúc bữa cơm tối, ngoại trừ Hạ Thiên cùng Ray quán cà phê ôn chuyện thuận tiện chờ Tống Âu Dương đến, những người khác đều trở về nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, 8 giờ 20 tối, Tống Âu Dương mệt mỏi chạy đến đây.
Lần đầu tiên Ray nhìn thấy Tống Âu Dương, bạn trai của con gái bạn thân mình, trong ánh mắt nhìn anh khó tránh khỏi mang theo một chút đánh giá. Ngoại hình Tống Âu Dương rất đẹp, bởi vậy chiếm thêm vài phần tiện nghi, nhưng người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, nhìn người xem đồ đương nhiên cũng sẽ không chỉ nhìn bề ngoài.
Sau khi thăm hỏi đơn giản, hai người qua lại tán gẫu vài câu, phần lớn là Ray hỏi. Tống Âu Dương trả lời, từ việc chuyên ngành học của anh đến dự định sau này. Hạ Thiên ở bên cạnh nghe, trong nháy mắt như vậy, có hơi chua xót nghĩ nếu ba mẹ còn sống, không biết sẽ nói gì với anh?
Giống như có có thần giao cách cảm, tay trái Hạ Thiên bỗng nhiên bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, cô nghiêng đầu nhìn Tống Âu Dương, anh cười với cô: “Cơm tối anh còn chưa kịp ăn, em giúp anh xem trong cửa hàng còn có thứ gì có thể ăn đỡ đói hay không, giúp anh gọi một phần?”
Hạ Thiên nhìn anh, “Anh đợi em một chút, em đi xem.”
Nói xong, nhìn Ray ở đối diện, “Chú ấy và anh nói chuyện trước.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ông ấy nhìn cô gật đầu, nhìn Hạ Thiên đi đến trước quầy điểm tâm bên kia, lại chuyển tầm mắt lên người Tống Âu Dương ở đối diện, khi anh bảo Hạ Thiên đi, trực giác mách bảo ông ấy là anh có chuyện gì đó muốn nói với mình.
*
Đảo mắt, đến ngày chia sẻ, buổi chia sẻ trực tiếp lần này, địa điểm ở hội trường lớn nằm ngay trước cổng trường Đại học Bắc Kinh.
Hậu trường.
Hạ Thiên sửa lại slide mình đã chuẩn bị lại lần cuối, cùng lúc đó, phía trước sân khấu là Ôn Như Thủy sẽ tự mình làm MC dẫn dắt buổi chia sẻ lần này, giới thiệu xong các khách quý, đang phổ biến cho tất cả sinh viên và giáo viên tham gia buổi chia sẻ các thông tin cơ bản về bác sĩ không biên giới.
……
Ray là người đầu tiên lên sân khấu, buổi chia sẻ trực tiếp của bác sĩ không biên giới mặc dù đây là lần đầu tiên được tổ chức tại Trung Quốc đại lục, nhưng đây không phải là lần đầu tiên Ray làm việc này, ông đã làm công việc này đã gần ba mươi năm, ngoại trừ đi khắp nơi để làm công việc tình nguyện cứu hộ khẩn cấp, ông gần như đã dành tất cả thời gian còn lại để mở rộng công việc này, để nhiều người chủ động nhận ra, thậm chí tình nguyện tham gia vào hàng ngũ tình nguyện viên.
Bởi vì tiếng phổ thông của Ray thật sự có hơi khó có thể miêu tả, Hạ Thiên đành phải tạm kiêm chức phiên dịch cho ông ấy.
Sau khi hai người đi ra phía sau hậu trường, Ray đưa tay xoa đầu Hạ Thiên.
“Không sao ạ.” Hạ Thiên cười với Ray.
Cô hiểu ông ấy lo lắng, biết ý ông ấy là muốn nói, đợi lát nữa chia sẻ, sẽ khó tránh khỏi nhắc tới một ít chuyện đau lòng của cô.
Nhưng công việc tiền tuyến của tất cả mọi người đều là hành động thực tế, nếu đã chia sẻ, đương nhiên là muốn tất cả mọi người có thể hiểu được bất cứ điều gì có thể xảy ra và đã xảy ra.
……
*
Ngay từ đầu Hạ Thiên
vẫn luôn chuẩn bị ở hậu trường, cùng Ray đi ra, lên sân khấu, mới phát hiện ra người đến nghe buổi chia sẻ trực tiếp này, nhiều như vậy.
Hội trường ước chừng có thể chứa 3000 người ở ba tầng, có thể nhìn thấy được, thế mà không còn chỗ ngồi.
Ôn Như Thủy giải thích cho mọi người Hạ Thiên xuất hiện với tư cách là người phiên dịch, rồi đi xuống.
Mà Hạ Thiên chỉ kịp nhìn lướt qua vị trí mà Tống Âu Dương vừa phát cho mình, cũng không kịp nhìn kỹ dưới khán đài, ánh đèn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, mà dưới khán đài đã tối đen.
Hạ Thiên đi đến bóng tối ở một bên của sân khấu, phiên dịch từng câu của Ray.
Đầu tiên là tự giới thiệu, lại đại biểu của Bác Sĩ Không Biên Giới bày tỏ lòng biết ơn đối với buổi chia sẻ trực tiếp do Đại học Bắc Kinh phối hợp tổ chức, mới bắt đầu chia sẻ chính thức.
“…… Tôi làm bác sĩ không biên giới gần ba mươi năm, mười năm gần đây mỗi khi tôi đi ra nước ngoài để tham gia vào các nhiệm vụ cứu hộ, nhân viên địa phương và tôi thường có một cuộc trò chuyện tương tự nhau ——‘Bác sĩ, ông đến từ Nhật Bản hay là Hàn Quốc?’ ‘Đều không phải, tôi đến từ Hong Kong, là người Trung Quốc.’”
Hạ Thiên phiên dịch những lời này, thật sự rất hiểu, năm ngoái, cũng không ít lần cô nghe người địa phương hỏi cô như vậy.
“Mỗi khi lúc như vậy tôi sẽ nghĩ, thì ra trong tổ chức này, người có khuôn mặt phương Đông, sẽ được người ta tự nhiên cho rằng là người Nhật Bản và Hàn Quốc, điều này cũng làm cho tôi hiểu được, cho tới bây giờ, người Trung Quốc chúng ta tham gia hành động cứu trợ nhân đạo này, vẫn là không đủ phổ biến, cũng cho nên, mới có buổi chia sẻ trực tiếp lần này ——”
“Tôi rất vui mừng, nhìn thấy tất cả mọi người có mặt hôm nay, bất luận là mọi người tò mò hay là muốn tìm hiểu, hay là bởi vì muốn tiếp tục nhận thức, thậm chí gia nhập vào hàng ngũ này, chúng tôi đều sẽ lấy tình huống trực quan nhất, trực tiếp nhất, chân thật nhất để nói cho mọi người biết, ở ‘Bác sĩ không biên giới’ mọi người phải đối mặt, đến tột cùng là cái gì. Hơn nữa, hy vọng sự chân thành của tôi – cho dù bạn biết tường tận hay không, thì cũng không nên đưa ra khẳng định bừa bãi cho mỗi người tham gia của chúng tôi.”
……
……
“…… Đối với ‘Bác sĩ không biên giới’ mà nói, ‘nhân đạo’ không phải khẩu hiệu, cũng không phải là kiến thức lý thuyết trừu tượng không thể chạm vào, mà là một hành động chân thật và thực tế, mỗi người đi ra tiền tuyến, không phải để cạnh tranh phẫu thuật của ai làm nhiều hơn và tốt, cũng không phải để thể hiện “trả tiền” của họ có bao nhiêu ‘tuyệt vời’. Mà nó rất đơn giản và bình thường, là một người đang gặp nguy hiểm, một người khác với ý thức trách nhiệm xã hội mà họ hiểu để giúp đỡ, giống như câu nói của Trung Quốc của chúng ta – ‘Bốn biển đều là anh em, bất luận là người cho hay là người nhận, bất kể chủng tộc, tôn giáo và bối cảnh chính trị nào, đều được đối xử bình đẳng ——”
Nghe những lời này, Hạ Thiên thực sự có hơi hoảng hốt, đây đều là những lời ba Hạ nói với cô nhiều nhất khi còn sống.
“—— Mỗi lần Bác Sĩ Không Biên Giới triển khai một dự án, chúng tôi đều có chuyên gia đến địa phương đó trước để đánh giá tính khả thi của dự án, tiến hành phân tích tình huống, thu thập tư liệu, còn phải liên lạc với chính phủ hai bên có xung đột, thiết lập một ‘tuyến đường cứu viện nhân đạo’……”
Hạ Thiên nhớ rõ giám đốc dự án của bọn họ có lần liên lạc cùng hai bên hơn mười ngày, cuối cùng mới cho phép một chiếc xe y tế trong dự án đi qua.
……
“—— Có lẽ có người cảm thấy kinh nghiệm làm việc của bác sĩ không biên giới dường như là một chuyện mới mẻ’, nhưng phải biết rằng đây không phải là thám hiểm, công việc của chúng ta là đứng cạnh họ những người mà không có ai có thể dựa vào, giúp đỡ, nói cho bọn họ biết —— mọi người không bị thế giới lãng quên.”
“Làm việc trong Bác Sĩ Không Biên Giới sẽ là một kinh nghiệm làm cho mọi người hài lòng hoặc thậm chí thay đổi cuộc sống của bạn, nhưng xem xét tính chất công việc của chúng tôi, muốn tham gia vào nó bạn phải biết rằng những rủi ro luôn tiềm ẩn dưới sự bảo vệ an toàn là những gì bạn phải nghiêm túc và cẩn thận để xem xét trước khi tham gia. Những người có nhận thức đầy đủ về sự tồn tại của nguy hiểm, vì vậy nếu bạn không muốn làm việc trong một môi trường thay đổi đa dạng như vậy, các bác sĩ không biên giới có thể không phù hợp với bạn.”
……
“Chúng tôi coi sự bình an và sức khỏe của nhân viên là ưu tiên hàng đầu, nhưng vẫn có rất nhiều điều không thể đoán trước, vì vậy công việc của các bác sĩ không biên giới, không bao giờ có tình huống ‘không có rủi ro’, và những mối nguy hiểm này có thể bao gồm tai nạn giao thông, sức khỏe vệ sinh và nhiễm trùng bệnh tật, và thậm chí – các cuộc tấn công vũ trang.”
“‘Tấn công vũ trang’ hiện nay có thể là một điều rất xa xôi đối với những người đang ngồi ở đâu, nhưng đối với mỗi nhân viên tiền tuyến của chúng tôi, phải đối mặt với nó hàng ngày, mọi lúc, mỗi khoảnh khắc ——”
Ray nói đến chỗ này, dừng lại, theo bản năng nhìn về vị trí Hạ Thiên đang đứng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mọi người dưới khán đài kỳ thật cũng không hiểu, chỉ là theo tầm mắt của ông ấy nhìn sang, nhìn thấy cô gái nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối kia, chỉ có thể nghe được giọng nói.
“…… Vào ngày 16 tháng 8 năm ngoái, vào ngày 15 tháng 8 theo giờ địa phương, một cuộc tấn công bằng máy bay đã tập kích vào một bệnh viện ở thành phố Abs, tỉnh Hajjah, miền bắc Yemen, 11 người đã thiệt mạng tại chỗ và 19 người bị thương, trong khi 11 người đã chết là những người mà tôi vô cùng quen thuộc, một người bạn thân nhất của tôi và người kia – vợ của anh ấy.”
Người có để ý, dần dần nghe ra được giọng nói của cô gái giống như bình tĩnh, lại ẩn giấu mang theo chút âm điệu khó nén phập phồng.
“Bác sĩ không biên giới lên án mạnh mẽ hành vi công kích lấy nhân viên y tế làm mục tiêu, nhưng điều này vẫn không thể tránh khỏi. Hai vợ chồng bọn họ từ khi tốt nghiệp đại học đã tham gia vào Bác Sĩ Không Biên Giới. Đến năm ngoái, suốt hai mươi lăm năm, số người cứu trợ lên đến hàng ngàn vạn, nhưng chung quy bởi vì sự nghiệp mà bọn họ cống hiến cả đời mà mất đi tính mạng.”
“…… Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người gia nhập vào Bác Sĩ Không Biên Giới, điều gì khiến bọn họ biết rõ nguy hiểm, nhưng vẫn tự nguyện bước vào những thảm họa do thiên nhiên và con người tạo ra vốn không thuộc về bọn họ? Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người có thể tìm thấy một lý do từ bốn đồng nghiệp khác mà chúng tôi đã đến hiện trường lần này.”
Ray đưa tay ngăn lại Ôn Như Thủy dựa theo lịch trình ra giới thiệu, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn nói, “Người kế tiếp lên sân khấu này, tôi muốn tự mình giới thiệu cô ấy một chút.”
Ôn Như Thủy cười, lui trở về.
“Cá nhân tôi rất biết ơn sự xuất hiện của cô ấy,” Ray nhìn vào khán đài mà không tập trung, “Trước khi cô ấy gia nhập,tổ chức của chúng tôi chưa bao giờ có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp để thu thập hình ảnh thực tế của thời gian làm việc của chúng tôi, cô ấy là người đầu tiên.”
“Mỗi ngày ở trong công tác tiền tuyến luôn rất rối ren, nhân viên của chúng ta phải tự bảo vệ mình còn phải làm việc, đương nhiên không quan tâm đến chụp ảnh. Trước kia chúng tôi muốn tuyên truyền, cũng chỉ có thể “mượn” từ phóng viên ra vào chiến khu, nhưng nhờ có cô ấy, chúng tôi có thể càng thêm trực quan để cho mọi người nhìn thấy tình hình thực tế của cứu viện tiền tuyến. Tất nhiên, cô ấy đã làm nhiều hơn thế khi tham gia vào hành động.”
“Tôi muốn xem qua áp phích tuyên truyền của trường các bạn, chắc là đều biết người tôi nói là ai, giống như trên poster giới thiệu, cô ấy là Trạng Nguyên thi đại học lần XX thành phố S, cũng là nhiếp ảnh gia từng đoạt huy chương vàng triển lãm ảnh nổi tiếng thế giới, hiện giờ lại là một sinh viên đại học bình thường của Đại học Bắc Kinh, nhưng cô ấy còn có một người khác mà tôi biết, mà các vị ở đây cũng không biết thân phận, đó chính là ——”
Ray dừng lại, vẫy vẫy tay với vị trí của Hạ Thiên, nhìn cô đi tới bên cạnh mình, mới sờ sờ đầu cô, giới thiệu từng câu từng chữ với mọi người ——
“Đây là con gái duy nhất của hai người bạn của tôi.”