Mùng 1 Tết.
Tống Âu Dương là bị mặt trời “phơi nắng” tỉnh lại, ngày mùa đông, nói “phơi nắng” là khoa trương, nhưng cũng là bởi vì mùa đông, đặc biệt là ngày hôm qua còn có trận tuyết lớn, hôm nay ngủ một giấc dậy, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho hoàn toàn không mở mắt ra được.
Đầu óc choáng váng, yết hầu khô khốc, anh như là mới vừa bị người ta kéo ra khỏi bãi đất hoang, theo bản năng duỗi tay sang bên trái phía trên tủ đầu giường tìm nước uống, tay đụng tới một món đồ, một âm thanh lạch cạch vang lên, Tống Âu Dương mở mắt ra, vì ánh sáng mạnh mà híp mắt lại, mu bàn tay che nửa khuôn mặt, nghiêng đầu nhìn sang một bên.
Ký ức chậm rãi sống lại, nhìn khung ảnh bằng gỗ được đặt ở tủ đầu giường, nhớ tới đây không phải là phòng ngủ của mình.
Mà là Hạ Thiên.
Tối hôm qua, sau kết thúc cuộc gọi với Hạ Thiên, trở lại trên tầng ngay lập tức đi đến chỗ này, nghe lời Hạ Thiên, tắm nước ấm trước khi đi ngủ, Ứng Quyên Quyên đến gõ cửa hai lần, anh không có tâm trạng nói chuyện, bảo chị trở về.
Trong tủ lạnh cầm Hạ Thiên ngày đó anh có đặt ở bên trong mấy lon bia, uống hết tất cả, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua cổ họng, tưới vào ngũ tạng lục phủ, người cũng dần dần bình tĩnh lại.
Về tất cả những mình có, Tống Âu Dương luôn luôn thẳng thắn với Hạ Thiên, chỉ ngoại Tống Minh Hoài.
Vẫn luôn là điều cấm kỵ mà anh không muốn cô tiếp xúc. Thậm chí để cho cô và ông ta xuất hiện trong cùng một không gian, anh cũng không muốn.
Anh quá ghê tởm Tống Minh Hoài, thậm chí có đôi khi nhớ tới trên người mình có chảy một nửa máu của người như vậy, ngay cả chính mình, anh cũng cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải năm trước, anh cũng sẽ không ——
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Âu Dương dựa vào đầu giường, ngồi thẳng lại một chút, cầm lấy khung ảnh vừa mới bị mình đụng phải ở trên tủ đầu giường, nhìn cô gái nhỏ bên trong ôm chú Hạ thúc và dì Đường mỉm cười vẻ mặt hạnh phúc và xán lạn, nhẹ nhàng thở dài.
Nhưng mỗi khi nhớ tới cô, lúc nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy… Như có thể sống vậy, cũng phải cảm ơn ông ta.
……
Tối hôm qua sau khi anh và Hạ Thiên gọi điện thoại xong, lúc chuẩn bị lên lại trên tầng, đi đến chỗ rẽ ở con đường nhỏ, cách khoảng cách hơn 10 mét, nhìn thấy Tống Minh Hoài và người phụ nữ kia nắm tay nhau đi vào tòa nhà.
Tuyết rơi dày, đi vào trong tòa nhà, ông ta thậm chí còn cẩn thận giúp bà ta phủi hết bông tuyết rơi trên người, động tác ôn nhu lại tinh tế.
Lúc ấy anh không tránh khỏi nghĩ, nếu bà ta chính là mẹ mình, vậy hiện tại tất cả, thật tốt.
……
Tống Minh Hoài và người phụ nữ này là mối tình đầu của nhau, sau khi tốt nghiệp đại học, ba mẹ nhà gái không đồng ý cho con gái mình vượt hơn phân nửa Trung Quốc gả đến thành phố S, sống chết không đồng ý, mà người được chọn làm con dâu trong lòng Liêu Thục Liên, ngoại trừ mẹ của Tống Âu Dương là thanh mai trúc mã lớn lên cùng con trai mình, cũng không có người thứ hai.
Lúc trước học đại học Tống Minh Hoài và người phụ nữ này yêu đương với nhau, lúc vừa mới bắt đầu Liêu Thục Liên cũng không biết, sau khi hai người tốt nghiệp nhà gái bởi vì áp lực trong nhà mà làm loạn đòi chia tay với ông ta mới biết được.
Mà Liêu Thục Liên cũng là thừa dịp này, khuyến khích Tống Minh Hoài cưới thanh mai trúc mã lên lên cùng mình từ nhỏ, mẹ Tống Âu Dương vừa hèn mọn lại nhỏ bé.
Tống Minh Hoài không thích mẹ anh, nhưng là cưới bà, là vợ chồng với nhau, có anh.
Bạn gái cũ biết, có lẽ là bởi vì không cam lòng, có lẽ là cảm thấy uất ức, trở về tìm ông ta.
Nói dễ nghe một chút, là Tống Minh Hoài khó quên tình cũ, nói khó nghe một chút, chính là ông ta không khống chế được thói hư tật xấu mà phần lớn đàn ông đều có, trong lúc mẹ anh mang thai, dây dưa không rõ với người này, hô mưa gọi gió.
Một câu chuyện cẩu huyết và buồn cười bắt đầu.
Lúc mẹ anh lâm bồn, đã vô tình biết những việc này, đau lòng muốn chết bị tức giận đến mức sinh non, thậm chí xuất huyết nhiều, trực tiếp chết trên bàn sinh.
Anh được sinh ra, không có mẹ, cho đến mười mấy ngày sau được ôm ra khỏi lồng kín, bà mình cũng chưa từng xuất hiện.
Một năm sau, ba anh đã trở lại, mới vừa tròn một tuổi ngây thơ lại không biết gì cả bị ông ta ôm đi.
Ký ức trước 10 tuổi, kỳ thật anh đều rất mơ hồ, chỉ là có một đoạn ngắn, lại giống như một bộ phim tuần hoàn, đứt quãng phát trong trí nhớ của anh.
Hình như là cái người anh gọi là “mẹ”, đang khi nhìn anh trong mắt khó giấu được vẻ chán ghét, anh thật cẩn thận tưởng tượng lại lúc mình ôm “mẹ” như những đứa trẻ khác, lại bị bà ta không kiên nhẫn xô đẩy ra, rồi chỉ bởi vì một chút sai lầm nhỏ của anh, đã bị nhốt vào trong phòng cả ngày, ngay cả cơm cũng không được ăn ——
Đương nhiên, những ký ức thường xuất hiện, cũng không phải chỉ có những thứ này, cũng sẽ có lúc ấm áp, nhưng nó lại quá ngắn ngủi, thậm chí có đôi khi anh còn không kịp bắt lấy, thì ngay lập tức sẽ thấy thần sắc phức tạp hiện lên trong mắt bà ta, sau đó lẩm bẩm nói một câu lúc ấy anh cũng không quá hiểu lắm: “Nếu cậu là con ruột của tôi thì tốt biết bao.”
Anh cẩn thận sống trong căn nhà kia chín năm, bỗng nhiên có một ngày, “mẹ” anh mang thai, tưởng tượng sau này mình sẽ có em, anh vô cùng vui mừng, nhưng cũng vào ngày đó, ba anh nói muốn đưa anh đi, nói sau này anh phải sống cùng bà nội.
Khi đó anh mới biết được, à, thì ra anh còn có bà nội.
Anh hỏi Tống Minh Hoài vì sao mình bị đưa đến chỗ này, vì sao phải sống cùng bà nội hoàn toàn không có trí nhớ của mình mà không thể sống cùng bọn họ, ông ta nói với anh, “mẹ” mang thai, sức khỏe không tốt cần nghỉ ngơi thật tốt, không có cách nào chăm sóc anh, chờ sức khỏe của bà ta tốt hơn một chút, sẽ đón anh về, bảo anh ở chỗ này chờ ông ta.
Anh nghe xong ông ta nói, ngày qua ngày, kiên nhẫn chờ đợi.
Từ một ngày đến hai ngày, từ một tháng đến hai tháng, từ một năm đến hai năm, ba năm, năm năm……
Sau đó vừa mới lên lớp 9 chưa được bao lâu, anh lén lút trốn học về nhà lấy linh kiện mô hình máy bay mình để ở nhà, trong lúc vô tình nghe được Liêu Thục Liên và Ứng Quyên Quyên nói chuyện, lúc này mới biết hết tất cả.
Thật buồn cười.
Ai có thể nghĩ tới những đoạn cẩu huyết kiểu mới xuất hiện trong phim truyền hình, sẽ thật sự xảy ra với mình như vậy chứ?
Chẳng lẽ đây là cái gọi là cuộc sống như phim ảnh, phim ảnh như cuộc sống sao?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng cũng kệ đi ——
Cũng là ngày đó, anh biết Kiều Nguy Nhiên lại bị người của trường học bên cạnh bắt nạt, mà Lôi Đình cũng vì chuyện này mà đánh
nhau……
Trước kia tuy rằng anh là một tên khốn nạn không chịu nghe lời, nhưng phần lớn người khác tới tìm anh gây chuyện thì anh cũng chỉ “tự vệ” mà thôi, chưa bao giờ chủ động gây sự, nhưng ngay trong ngày đó, anh lại chủ động muốn Lôi Đình hẹn người ra ngoài, “đàm phán” với đối phương, bọn họ thắng, về sau cách xa Kiều Nguy Nhiên một chút, đối phương thắng, anh phải gọi mỗi người bên đối phương một tiếng ba.
Điều kiện là tự anh đề ra, ngay cả Lôi Đình ở bên cạnh cũng ngây ngốc, nhỏ giọng hỏi có phải mắt anh bị mù rồi không, không thấy đối phương có đến mười mấy người sao?
Anh thấy được, tuy rằng anh cũng không ngờ tới đối phương là không thành thật như vậy, nói hai đối hai, kết quả lại tới mười mấy người, nhưng anh vẫn mặc kệ.
Mục đích rất đơn giản, ra sức đánh vào chỗ chết, đánh gần chết mới thôi, không thể thua.
Tuy rằng ba ruột của anh cũng là cái rác rưởi, nhưng anh cũng không muốn gọi mấy tên lớp 10 đối diện chỉ cao đến chóp mũi của anh là ba.
Kết quả đương nhiên là bọn họ thắng.
Sau lại bị gọi phụ huynh, mặt mũi anh bầm dập bị Liêu Thục Liên dẫn về nhà, rồi lại bị Liêu Thục Liên liên tục đánh mắng, trong nháy mắt đó, anh đứng ở tại chỗ, cảm thấy sống thật sự không có ý nghĩa gì nữa.
Ứng Quyên Quyên vào trong phòng bôi thuốc cho anh, anh không kiên nhẫn đuổi người ra ngoài, Liêu Thục Liên nghe thấy, trực tiếp ở cửa gọi Ứng Quyên Quyên đi ra ngoài, nói đừng để ý đến anh, để cho anh tự sinh tự diệt, tự lo liệu.
Trong nháy mắt đó, anh rất muốn khóc, nhưng khóc không được, trong mắt cũng một chút nước mắt không có, lúc ấy còn vô cùng buồn cười nghĩ, cho dù có, có thể khóc ra sao, muốn cho ai xem? Ai sẽ để ý?
Sẽ không ai để ý.
Không lâu sau, anh nằm ở trên sofa mơ màng ngủ thiếp đi, lại cảm nhận được, có người cầm bông y tế bôi thuốc cho mình, anh tỉnh lại, nhưng không nhúc nhích.
Lúc đầu anh tưởng là Ứng Quyên Quyên lén lút trốn Liêu Thục Liên đến bôi thuốc cho anh, nhưng trong nháy mắt sau đó liền đánh đổ ý nghĩ này, mùi hương trên người này không đúng.
Loại mùi này lại mang theo hương vị của trái cây quen thuộc, anh chỉ biết một người. Đó là cô bé nhỏ hơn mình một tuổi ở nhà bên cạnh.
Sau khi anh lên sơ trung, vóc dáng phát triển rất nhanh, nhưng lúc đó cô chỉ mới học lớp 8, còn chưa cao tới bả vai mình.
Thuốc sát trùng bôi vào chỗ vết thương bị rách da, anh nhất thời không nhịn xuống được, cơ mặt giật giật, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói nho nhỏ của cô, “Em biết anh đã tỉnh từ lâu rồi.”
Anh không ngờ cô nhóc này có thể nhìn ra được, cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn mở mắt ra, nhưng một câu cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Cô lớn lên thật sự rất đẹp, anh đã nhận ra được điều này ngay từ lần đầu tiên gặp cô, mà 5 năm ở chung này, cô càng trổ mã duyên dáng yêu kiều hơn.
Anh cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy con gái phiền toái, mỗi lần nhìn thấy cô, anh cũng âm thầm nghĩ muốn nói chuyện với cô thật tốt, hơn nữa ngữ khí còn phải nhẹ nhàng một chút, đừng nói những lời khó nghe, làm cho cô không thoải mái, khổ sở.
Sau đó anh lại nghĩ, có thể là bởi vì lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, nhìn thấy trong mắt cô tuy khiếp sợ nhưng vẫn mạnh dạn chủ động nói chuyện với anh, bộ dáng khiến anh ấn tượng quá sâu sắc……
Giống như giờ phút này, tuy rằng anh nghĩ đến cuộc nói chuyện của Liêu Thục Liên và Ứng Quyên Quyên, nghĩ mình đã gọi hai người kia là “ba mẹ” gần 10 năm, nghĩ đến mình cho tới nay vừa buồn cười lại đau lòng mong chờ… Cả người anh đều bực bội đến mức muốn lấy tất cả đồ đạc trong phòng này đập hết, đập nát, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt kiên nhẫn ngồi xổm trước sofa bôi thuốc cho mình, anh liền nói không ra một câu nói nặng lời.
Thậm chí ngay cả một câu đơn giản khiến cô đi ra ngoài cũng nói không nên lời.
“Chị Quyên nói trong nhà không có thuốc sát trùng, đi tìm em lấy,” cô gái nhỏ vừa bôi thuốc cho anh, vừa nhỏ giọng nói, “Còn nói bà nội tức giận không cho chị ấy bôi thuốc cho anh, mới để cho em đến.”
Anh vẫn không nói chuyện.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ba mẹ em không ở nhà, nhưng loại thuốc này bọn họ nói với em bị thương do té ngã bôi cái này rất tốt… Bọn họ sợ em không cẩn thận bị trầy chân gì đó… Trong nhà cho có có rất nhiều thuốc, cái gì cũng có…”
“Ở trường học em cũng nghe nói chuyện các anh đánh nhau…… Mặc kệ là bởi vì cái gì, tóm lại đánh nhau là không tốt, còn đau nữa đúng không?”
“Về sau đừng đánh……Anh biết ngươi hiện tại cả khuôn mặt sưng lên rất giống đầu heo không?……”
……
Hôm nay bầu trời rất đẹp, Tống Âu Dương híp mắt, cảm thấy mình cũng như là bị ánh mặt trời phơi nắng.
Có lẽ Tống Minh Hoài và người phụ nữ kia thật sự là cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng Tống Âu Dương cảm thấy anh cũng không thể hiểu được tình yêu như vậy, anh không hiểu được Tống Minh Hoài phản bội hai người phụ nữ, đổi làm là anh, anh ngay cả làm cho Hạ Thiên tổn thương một giây đồng hồ cũng không nỡ, càng đừng nói là loại chuyện kết hôn sinh con cùng một người phụ nữ khác…
Ngược lại, anh cũng không hiểu được sự hèn mọn của hai người phụ nữ đối với Tống Minh Hoài.
Càng không hiểu được sau khi bọn họ làm tất cả nhưng chuyện này, lại còn cảm thấy sẽ nhận được sự tha thứ và thông cảm của anh, mà lựa chọn ở cùng một chỗ với bọn họ.
Anh không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Bọn họ là bọn họ, anh là anh.
Chỉ cần về sau bọn họ đừng đến quấy rầy anh, tất cả đều tùy ý.
Đời này, anh chỉ cần có Hạ Thiên, là đủ rồi.
Vậy là đủ rồi.