Từ trước tới giờ Tiểu Trúc luôn cảm thấy kho báu,thám hiểm,dong binh gì đó đều chẳng liên quan gì tới cậu,dù sao thì hài tử của cậu còn nhỏ,với cả hứng thứ cậu đều đặt vào việc gieo trồng dược liệu,cùng lắm là đợi khi cậu học xong,hài tử cũng đã lớn thì lúc đó lại đi theo Dực Minh để ngắm nhìn đại lục này,đi tìm kiếm một vài dược liệu trong truyền thuyết,mở mang tầm mắt và học thức của bản thân,cậu chưa từng nghĩ chỉ một cái ống trúc nho nhỏ lại có thể mang tới cho mình một vài phiền toái,tuy cái phiền toái này chỉ cần mình giao ống trúc ra là có thể giải quyết được nhưng nói thật lòng thì cậu thực sự rất luyến tiếc nha,bởi vì có cái ống trúc này thì cậu không cần phải chọn lựa hạt giống nữa,cứ bỏ thẳng vào trong ống trúc một lúc,hạt giống liền dồi dào căn tràn sức sống,bảo vật như vậy người ta chỉ lấy để mở cái cơ quan,nhưng đối với cậu thì nó có thể giúp cho dược liệu có tỉ lệ sống sót cao hơn.
Muốn trách thì chỉ có thể trách cậu không cẩn thận,biết rõ là đồ tốt mà cứ ném lung tung,bị người ta nhìn thấy là chuyện không thể tránh khỏi.
"Nếu hai vị thực sự muốn ống trúc này ta cũng có thể đáp ứng,nhưng hi vọng sau khi dùng xong thì có thể vật quy nguyên chủ (1)." Mặc dù Tiểu Trúc có chút lo lắng cái này bị đem đi sẽ không quay lại được nữa,nhưng cái gì nên nói thì vẫn phải nói thôi," Nếu có thể thì hi vọng các ngươi có thể tìm chút hạt giống mang về,coi như là giao dịch để cho nhóm các ngươi mượn ống trúc được chứ?"
"Tất nhiên là được,xin Tiểu Trúc công tử cứ yên tâm,chúng ta nhất định sẽ trả lại ống trúc." Nguyên Băng nhận lấy ống trúc đưa cho Hậu Thổ.
"Nếu không còn việc gì thì ta không tiếp hai vị nữa." Tiểu Trúc cười cười với hai người,ra vẻ muốn tiễn khách.
"Được,chúng ta cũng phải về chuẩn bị kĩ một chút,chờ khi nào rảnh sẽ lại đến bái phỏng Tiểu Trúc công tử." Nguyên Băng nói xong liền cùng với Hậu Thổ cáo từ Tiểu Trúc.
Chờ khi hai người đi rồi Tiểu Trúc đi vào giữa viện mới thở dài một hơi,lúc này Dực Minh vỗ vỗ tay,buông cái xẻng nhỏ trong tay xuống đi về phía cậu,"Nếu luyến tiếc thì đừng cho mượn,chỉ cần ngươi muốn ta nhất định sẽ bảo toàn cho ngươi."
"Không được,ta cũng nghe nói kho báu kia có liên quan tới bí mật ngàn năm về trước,không nói tới cái khác,chỉ dược liệu kia đã đủ để hấp dẫn ta rồi,nếu không phải do hài tử còn nhỏ thì ta cũng muốn tới để mở mang kiến thức,nhưng bây giờ cũng rất tốt,tuy rằng cho bọn họ mượn ống trúc nhưng thật ra nó cũng vang lên hồi chuông cảnh báo đối với ta,dạo gần đây ta đã quen dùng ống trúc mà quên mất một điều là làm gì cũng phải bắt đầu từ cái cơ bản trước,nếu dùng quen ống trúc rồi thì một ngày nào đó mất ống trúc ta sẽ không thể chọn lựa hạt giống tốt được,cứ như vầy cũng khác tốt, hơn nữa chờ khi bọn họ trở về nhất định sẽ mang hạt giống mới về cho ta nghiên cứu." Tiểu Trúc nghĩ như vậy liền cảm thấy sự tình cũng không phải là quá tồi tệ,ngược lại là một chuyện tốt.
"Ca phu suy nghĩ thoát quá nha,nếu ta mà mất đi bảo vật như vậy chắc sẽ đau lòng chết mất." Viên Nhi đẩy hai chiếc xe nôi bước nhanh tới,vừa lúc nghe được lời của Tiểu Trúc liền tiếp lời.
"Ngươi không cần tán thưởng ta,dạo gần đây một mình ngươi phải chăm sóc bốn đứa nhỏ một lúc,từ ngày Thiểu Trang ba ba và Thiểu Minh phụ thân mời bằng hữu về,tuy thoạt nhìn có chút vui vẻ nhưng ta cuối cùng vẫn cám thấy bọn họ hình như có chút tâm sự,mà còn là chuyện về ta,nói thực là ta có chút lo lắng,nhưng nhất thời lại không biết ta có chuyện gì khiến họ phải lo lắng như vậy." Tuy Tiểu Trúc rất cao hứng khi song thân mới nhận quan tâm đến mình như vậy nhưng vì chuyện của mình khiến bọn họ phải lo lắng cũng làm cậu cảm thấy rất đau lòng.
"Nhắc tới chuyện này thì ta nghĩ có lẽ là do chuyện của Dực Minh huynh và ca phu đi." Tráng Tử ở một bên vừa bắt sâu cho rau ma thuật vừa nói," Ta thấy Dực Minh huynh nên nhỏ ý cầu thân với ba vị lão nhân đi,Bảo Bảo và Bối Bối cũng sắp được một tuổi rồi,nếu không thành thân thì đến lúc hài tử lớn tuổi chỉ sợ sẽ không thân thiết như bây giờ nữa đâu."
Tuy Tiểu Trúc đã biết từ trước đến nay Tráng Tử đều nghĩ gì nói nấy,nhưng lúc này lại nói trước mặt tiểu hài tử,Viên Nhi và Dực Minh như vậy thì cho dù là cậu cũng phải đỏ mặt,nhưng lại khó mà phản bác đành dứt khoát quay đầu đi,ôm lấy Bảo Bảo đang mắt to trừng mắt nhỏ với Điếu Điếu vào ngực trêu đùa.
"Tướng công,ngươi nói cái gì vậy,trong lòng của Dực Minh đại ca đã có suy tính riêng của huynh ấy rồi,nhưng thật ra tướng công nói cũng rất đúng,vẫn nên sinh hài tử sớm thì hơn,tuy rằng đứa lớn có thể trông đứa nhỏ nhưng vẫn cảm thấy không quá thân thiết,cũng giống như Trương gia trong thôn ấy,đứa út kém đứa cả những mười tuổi,mỗi lần đứa út nhìn thấy đứa cả là như hình thấy cha ruột vậy,luôn luôn trốn tránh." Viên Nhi cảm thán mà nói, giữa huynh đệ phải có sự tương thân tương ái mới tốt,cứ nhìn Nam ca và Tráng Tử ngày trước là biết,nếu không nhờ Nam ca thì cái mạng này của Tráng Tử cũng chẳng còn,hiện có thể cùng một chỗ với người nhà,tất cả đều phải cảm tạ Nam ca,cho nên hắn cũng hy vọng ca phu có thể mau chóng gả cho Dực Minh đại ca,có người chăm sóc cũng rất tốt.
Viên Nhi còn chưa dứt lời,Tiểu Trúc càng nghe lại càng hoảng,nhất thời không biết nên phản ứng như nào,trái lại khoé miệng Dực Minh lại hơi hơi cong lên,ánh mắt thẳng băng băng nhìn về phía Tiểu Trúc,thấy Tiểu Trúc cuối cùng cũng tức giận trừng trắng mắt với hắn một cái,"Ta đi xem thử sư phụ có cần giúp gì hay không."
Nói xong một tay ôm Điếu Điếu,một tay đẩy xe nôi đi ra ngoài cửa,chờ khi đi đến đường lớn,hai mắt không khỏi ảm đạm hẳn xuống,thở một hơi thật dài,không phải cậu không hiểu ý của mọi người nhưng cứ tưởng tượng đến lúc mình và Dực Minh thành thân thì trong lòng cậu lại thấy sợ hãi,trong đầu luôn hiện lên hình ảnh của Dịch Minh và nữ nhân kia,tuy từng nói đã buông xuôi nhưng không có nghĩa là không còn cảm giác một lần bị rắn cắn,mười lăm sợ dây thừng,luôn cảm thấy cho dù có thành thân thì cũng không thể yên tâm được,chỉ sợ thành thân,Dực Minh yên lòng nhưng về sau không biết có khi nào lại có người chạy tới nói hắn đang mang thai hài tử của Dực Minh hay không,đến lúc đó thì mình nên làm gì tiếp theo đây,không thể mang theo tiểu hài tử đi chu du đại lục được.
Càng nghĩ Tiểu Trúc càng cảm thấy dạo này mình có vấn đề,không phải là do thành văn nhân nên tính tình liền giống nữ nhân đấy chứ,tự đặt mình vào vị trí thấp kém hơn người khác làm gì không biết,trước không nói tới chuyện hiện tại mình đã có chút của cải riêng,chỉ cần nói tới việc rời xa Dực Minh là đã thấy không thể sống nổi rồi,trên đời này làm gì có nhiều khả năng đến như vậy,hơn nữa Dực Minh cũng chẳng phải loại người như vậy,mình thật sự là đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Tạm thời nghĩ thông suốt,Tiểu Trúc dứt khoát thả Điếu Điếu xuống,đẩy xe nôi về phía dược điếm,mười học đồ tuyển nhận đều rất chịu khó,mới ba người đã nhận biết được một ít thảo dược,trước để bọn họ giúp trông quầy,dù sao thì từng tủ dược đều được dán tên ở trước,việc này cũng giúp ba tiểu tử lúc bốc thuốc cân thuốc cũng sẽ nhớ được các loại dược khác nhau,còn bảy người còn lại,mỗi người đều có một cuốn sách dược liệu viết tay,bảy người thay phiên nhau,buổi sáng ba người sẽ đến chỗ của Tiểu Trúc gieo trồng,buổi chiều đổi bốn người khác để bọn họ có thể học các loại hạt giống dược liệu khác nhau,cùng với một vài bước xử lý dược liệu,nào là cần hong gió,nào là không thể rửa sạch,cái nào phải hong khô,cái nào phải thái lát,cái nào phải đập dập,tóm lại,những tiểu tử này giống như là bọt biển hấp thụ những tri thức