“Hạo Thiên! Anh đợi tôi với, nặng quá!” Diệp Ngân hướng tới Hạo Thiên phía trước bảo.
Biết cô ấy cũng đã mệt, Hạo Thiên dừng lại bảo: “Được rồi! Chúng ta dừng ở đây nghỉ ngơi một chút!”
Cua dừa và mớ dừa cũng đã làm họ mất cả buổi chiều, hoàng hôn trên biển thật sự rất đẹp.
Tuy nhiên Diệp Ngân lại trông có vẻ buồn bã nói: “Đã ba ngày rồi! Không lẽ...”
Không để cô nàng nói dứt câu, Hạo Thiên cắt lời: “Cô định nói gì vậy! Không được đánh mất niềm tin! Biết không!”
“Tôi biết rồi! Chắc chắn trong bốn ngày tới đội cứu hộ sẽ tìm được chúng ta!” Diệp Ngân đáp.
“Được rồi! Trời không còn sớm nữa, chúng ta về lều!” Hạo Thiên chầm chậm nói.
Họ cũng chẳng biết nói gì nữa, tuy hy vọng mỏng manh nhưng có thứ để tin vào mà sống vẫn hơn là đánh mất luôn cả niềm tin.
Họ cũng đã nghỉ ngơi đủ, tiếp tục trở về lều.
Về đến lều, Hạo Thiên đi xem bẫy cá, khá hiệu quả, bẫy cá bắt được bốn con cá tương đối lớn.
“Tít --- người chơi đã bẫy được cá, được cộng 500 điểm tích lũy."
Hiện tại Hạo Thiên cũng đã có 4500 điểm tích lũy, có thể dùng đổi đổi vật phẩm trong cửa hàng rồi.
Mồi bằng sâu chuối đã bị bọn cá chén sạch cả rồi, tuy nhiên có thể dùng nội tạng cá để làm mồi.
Đó chính là lợi ích của việc đặt bẫy, không cần thiết phải canh chừng, chỉ cần định kì đến thăm và thu hoạch.
Bẫy không bị hư hỏng thì có thể dùng được dài lâu.
Hắn xử lý xong bốn con cá và con cua dừa cho thật sạch sẽ rồi đi về lều, nhìn thấy Diệp Ngân đang mò mẫm làm gì đó, Hạo Thiên hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Diệp Ngân đáp: “Tôi đang làm lò nướng cua dừa! Cua lớn nên cần lò to hơn!”
“Ra thế! Tôi đem chúng về đây! Còn có cá nữa!" Hạo Thiên vui vẻ đáp.
"Hôm nay chúng ta có bữa ăn ngon rồi!” Diệp Ngân tươi cười.
“Vui không!” Hạo Thiên hỏi thêm.
“Ưm...” Diệp Ngân vui vẻ đáp.
Một lát sau, trời cũng đã tối, họ đã nướng và ăn sạch con cua cùng với cá, Hạo Thiên lăn ra ngủ.
“Tôi ngủ trước đây, đến nữa đêm thì kêu tôi dậy nhé!”
“Cứ giao cho tôi!”
Không biết qua bao lâu, lòng Diệp Ngân đang khẩn trương, cầm trên tay cây rìu đá cô thầm nghĩ, “Không biết dã thú có xuất hiện không?”
“Phặc...”
“Ối!”
“Tránh ra! Tránh ra!”
“Là tôi, Hạo Thiên đây!”
“Ra là anh, làm tôi sợ hết hồn! Tôi chưa gọi anh dậy, sau thức rồi!”
“Cô ngủ đi! Còn lại để tôi canh!”
“Anh nghỉ xong rồi? Hay để tôi canh tiếp đi, đêm qua tôi đã ngủ nguyên đêm rồi!”
“Tha cho tôi đi! Tôi không muốn bị rìu vào đầu khi tinh thần đang mơ mơ hồ hồ đâu!”
“Được thôi!”
Hoá ra là Hạo Thiên thức dậy rồi gọi Diệp Ngân để đổi ca, làm cô nàng tưởng có dã thú tấn công.
Cũng may, là chưa đánh trúng Hạo Thiên, chứ không thì toang rồi.
Cô nàng cũng nhanh đi vào giấc ngủ thật, vừa đặt lưng xuống là ngủ luôn.
Xem ra, chuyện trên bãi biển đã làm Diệp Ngân dần mất đi niềm tin vào đội cứu hộ, cô nàng chỉ còn có thể tự trấn an bản thân bằng cách ảo tưởng rằng thời gian tới sẽ có người đến cứu.
Chỉ có như thế thì cô nàng mới có huy vọng mà sống tiếp.
Thấy Diệp Ngân có vẻ lạnh, Hạo Thiên cởi áo ngoài ra rồi đắp lên người cô nàng.
Hạo Thiên cũng không có gì làm, nên trước tiên hắn xem thử coi có mua được thứ gì trên hệ thống hay không.
Hiện tại hắn chỉ