“Chuyện này nói thì dễ nhưng khi làm thì sẽ khác! Dù cho chúng có chạy ra ngoài đi chăng nữa thì bên trong chắc hẳn sẽ vẫn còn vài tên!” Trúc Diệp Thanh suy tư.
“Cô nói đúng, dù sao thì cũng cần phải chuẩn bị tốt rồi mới hành động được!” Hạo Thiên cau mày.
“Vấn đề xích sắt của những người dân thì phải làm sao? Cướp chìa khóa?” Trúc Diệp Thanh lại hỏi tiếp: “Vậy còn người bản xứ?”
“Như vậy thì quá phiền phức, tôi định dùng nước cường toan!” Hạo Thiên mỉm cười.
“Rất hay!” Trúc Diệp Thanh hào hứng.
“Còn về phần người bản xứ thì cũng chịu, chúng ta không thể lo nhiều như vậy!” Hạo Thiên lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Chưa chắc họ đã chịu để chúng ta giúp đỡ!”
Trúc Diệp Thanh có chút không vui khi Hạo Thiên không muốn cứu những người bản xứ đó.
……
Ở bên ngoài cũng đã ba, bốn ngày, Hạo Thiên trải qua rất nhiều nguy hiểm đến tính mạng, cũng may mắn là hắn đã có suy tính trước, nếu không đã phải bỏ mạng nơi rừng sâu.
Hầu như thời gian để hắn nghỉ ngơi, hồi phục lại hoàn toàn thể lực là rất ít, nhưng tình trạng khẩn cấp nên Hạo Thiên tuy đã về doanh địa của người Hera nhưng cũng khó có thể tịnh dưỡng.
Từ lúc về bộ lạc, Hạo Thiên đã cùng Trúc Diệp Thanh bàn bạc cho tới nửa đêm, họ loại ra những chuyện không cần thiết, những thứ quan trọng thì giữ lại, suy tính cách lưỡng toàn, tránh tình huống gây nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi tính toán thật kỹ lưỡng rồi họ mới an tâm đi ngủ.
Khoảng tám giờ sáng ngày hôm sau, Hạo Thiên đã hồi phục được phần nào thể lực, tinh thần đã không còn nhiều mệt mỏi.
Bữa sáng dành cho Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh là thịt thỏ do các chiến sĩ Hera bắt được vào hôm qua.
Thịt thỏ nướng này là do đích thân trưởng lão Danzo mang đến để cảm tạ Hạo Thiên đã đưa ba người Night trở về, Trúc Diệp Thanh vì thế mà không thể từ chối.
Tuy là thịt thỏ tươi ngon hơn rất nhiều so với thịt lợn khô nhưng vẫn có mùi tanh, cần thêm muối, Hạo Thiên lúc này lại nhớ đến những món ngon mà Diệp Ngân đã nấu.
Ăn xong bữa sáng, Hạo Thiên bước ra khỏi lều, trưởng lão Danzo cùng Sara đã đứng ngay trước đợi hắn, vẫn là như cũ, dáng người cung kính.
Đi theo Hạo Thiên được một lúc, khi thấy hắn dừng lại thì lão già ấy cùng đứng lại, cứ như người hầu trong thời phong kiến vậy.
“Trong doanh địa có ai là thợ rèn không?” Hạo Thiên bất chợt mở miệng.
“Thưa Sứ Thần đại nhân! Có một người, tên là Lux!” Trưởng lão Danzo nhanh nhẹn đáp.
“Ông dẫn tôi đến chỗ người đó một chút!” Hạo Thiên cười cười.
Trưởng lão nhanh chống dắt Hạo Thiên đến chỗ của người thợ rèn.
Trước mắt Hạo Thiên là một cô gái khá xinh đẹp, tóc dài, eo thon, nhìn chung thì cơ thể rất săn chắc, có lẽ là vì dùng sức mà làm việc nên có cơ thể cường tráng như vậy.
Quả thật đây là một mỹ nữ, không hề thua kém Diệp Ngân hay Trúc Diệp Thanh một chút nào.
Khi nhóm người Hạo Thiên đến gần, cô gái này không hề phát hiện ra, có lẽ là vì quá chú tâm vào việc làm vũ khí.
Thấy vậy, trưởng lão Danzo quát lớn nhưng bị Hạo Thiên ngăn lại, hắn đứng một bên yên lặng quan sát.
Lux đang làm một thanh đao bằng đá, nhìn sơ bên ngoài thì còn đẹp hơn Hạo Thiên làm gấp trăm lần, mà tính cách của cô gái này lại khá giống Diệp Ngân.
Sau khi hoàn thành tác phẩm của mình, cầm thanh đao trên tay, ngắm đi ngắm lại vẫn cảm thấy không vừa lòng dù cho người khác nhìn vào đã ưng ý.
Đặt thanh đao xuống, lúc này Lux mới cảm nhận được có người đang nhìn mình chằm chằm.
Ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra Hạo Thiên cùng mọi người đang yên lặng nhìn mình.
“Sứ Thần đại nhân! Nữ Thần đại nhân! Trưởng lão!” Lux quỳ xuống như xin tội.
“Đừng có làm quá lên như vậy!” Hạo Thiên đỡ cô gái dậy rồi nói tiếp: “Cô là thợ rèn trong bộ lạc?”
Deny gật gật đầu.
“Tôi có một vài món đồ cần cô làm giúp!” Hạo Thiên nói nhỏ.
“Dạ được!” Lux chưa biết Hạo Thiên nhờ cô làm thứ gì đã vội đồng ý.
“Từ từ, thứ tôi nhờ cô làm là một cái bình và dây dẫn…” Hạo Thiên đem thứ mình cần ra mô tả cho Lux biết.
“Tôi nhất định sẽ hoàn thành