Một chút hồi ức lúc chia tay Diệp Ngân mà lên đường đến bộ lạc Hera.
Khi này hai người Diệp Ngân cùng Hạo Thiên đã ở cùng nhau, hắn cũng được cô nàng an ủi nhưng cách thức khác nhau.
Trúc Diệp Thanh thì nói ra rất thẳng thắn, còn Diệp Ngân thì chỉ ngụ ý để thể hiện, dù sao thì họ cũng là người của hai thời đại khác nhau, một cận đại một là thời hiện đại nên cái nhìn về việc giết người không thể giống nhau.
Lúc ở cùng Diệp Ngân, Hạo Thiên vốn dĩ đã có lựa chọn rồi, nhưng vẫn có chút chưa dứt khoát.
“A Thiên! Tôi muốn anh phải bình an trở về!” Diệp Ngân có chút nghẹn ngào, “Anh có làm được không?”
“… Tôi nhất định sẽ trở về! A Ngân đừng lo lắng… có điều…” Hạo Thiên chín phần lo âu.
“Anh sao vậy? Có chuyện khiến anh phiền lòng sao?” Diệp Ngân ở cùng Hạo Thiên đã lâu nên chỉ cần một ánh nhìn, một hành động nhỏ của nhau là đã có thể hiểu đối phương đang nghĩ chuyện gì.
“Tôi hy vọng chuyến đi này tôi sẽ không chạm mặt phải bọn người đó! Cũng không mong sẽ xảy ra thương vong…” Hạo Thiên buồn bã nói.
“Không sao đâu! Nhất định anh sẽ chiến thắng mà trở về! Chuyện cần làm thì anh nhất định phải kiên quyết thực hiện, đừng có do dự, có biết không?” Diệp Ngân nhìn Hạo Thiên một cách trìu mến.
“A Ngân! Cảm ơn!” Hạo Thiên thở dài.
“Anh bình an là tôi đã vui lắm rồi!” Diệp Ngân chủ động ôm lấy Hạo Thiên từ phía sau lưng.
Họ giữ tư thế đó một lúc khá lâu, bởi vì ngày hôm sau là họ tạm phải chia tay nhau.
Hai người cũng ôm nhau một cách tình tứ, dù sau thì cũng sắp không cạnh nhau nữa, Diệp Ngân lần này chủ động đặt nụ hôn lên môi Hạo Thiên một cách nhẹ nhàng.
"Nhớ phải bình an trở về! " Diệp Ngân hơi thở gấp rút, mặt đỏ bừng.
"Nhất định!" Hạo Thiên thì thào, tay ôm chặt lấy Diệp Ngân.
Hai người họ lại có lần thứ hai tiếp xúc thân thể một cách gần gũi như vậy.
Hạo Thiên cũng cảm nhận được sự mềm mại của da thịt Diệp Ngân, hơi thở của cô nàng.
! Trước khi rời đi còn được người phụ nữ mình yêu thương nhất tận tình như vậy thì nhất định hắn sẽ trở lại một cách vinh quang.
……
Trở lại với chiến trường, hai ngày sau khi rời khỏi bộ lạc, các chiến sĩ cùng Hạo Thiên đã có mặt cách doanh trại cướp biển khoảng năm trăm mét.
Lúc này trời cũng đã về đêm, khí trời khi ở gần biển thì rất lạnh, Hạo Thiên từng cùng Diệp Ngân trải qua nên hắn rất am hiểu.
Tuy rằng gió thổi rất lạnh nhưng doanh địa cướp biển có tường gỗ bao quanh che chắn, bên trong thì đốt lửa sưởi ấm nên cũng không có lạnh lẽo là bao.
Nhưng đó là bên trong, còn bên ngoài chỗ những tên cướp biển canh gác thì chỉ cần có chỗ kín gió là chúng chui vào trốn cái lạnh, quần áo thì mặc rất dày nhưng cũng không chịu nổi cái lạnh.
Dù có là như vậy thì mấy kẻ này cũng không chịu nổi, chúng nhìn xung quanh thấy không có động tĩnh gì thì ngay lập tức đốt đống lửa rồi bốn tên ngồi cạnh đó mà sưởi ấm.
“Đáng ghét! Sao thời tiết lạnh thế này còn bắt chúng ta ở bên ngoài canh gác!” Một kẻ da hơi nâu đen, cao ráo cầm chén rượu, sau khi nói xong liền uống một hơi, “Như thế này thì mới đáng sống chứ! Rượu ấm đúng là ngon!”
“Ngươi nên cảm thấy được như chúng ta là thoải mái đi! Những kẻ đi ra ngoài tìm kiếm còn tệ hơn nhiều!” Tên cướp biển bên phải cười, “Chúng ta ở đây chịu lạnh nhưng những kẻ đó thì khác, có một kẻ, tên là Nhãn Tào bị con gì đó cắn vào chân, sau đó liền lở loét rất kinh, thuyền trưởng không biết làm sao đành thả hắn xuống biển!”
“Này, ngươi đừng có nói mấy cái kinh tởm đó vào lúc này chứ!” Tên ngồi bên trái cáu quát.
“Cái chết đấy cũng không tồi! Sống mà chịu đau đớn thì sống làm gì? Tên Nhãn Tào đó phải đến cảm ơn thuyền trưởng mới đúng!” Tên còn lại cười sảng khoái.
Những kẻ này ngồi trong một căn lều nhỏ ở gần chỗ canh gác mà tán gẫu, vì thế mà chúng không hề màng đến chuyện canh gác.
Giữ trong đầu suy nghĩ là giữa trời đêm lạnh giá thế này thì dù cho có là dã thú thì cũng phải ở trong hang của mình để giữ ấm, với lại có lửa trại ở đây nên chúng cũng không dám lại gần.
Còn những người bản xứ, ý chỉ người bộ lạc Hera thì càng không dám đến gần chỗ này.
Khi gặp bọn họ còn trốn tránh không kịp thì sao tìm đến cửa được?