Pha chế nước cường toan theo tỷ lệ rồi khuấy lên, Hạo Thiên có thể nhìn thấy hai chất lỏng hòa hợp với nhau tạo ra một màn sương khói nhè nhẹ, nhiêu đó đã đủ hiểu sự lợi hại của nó.
Sau khi điều chế thành công, Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm rồi phân chia cho Artemis cùng Night.
"Mọi người nhớ cẩn thận đổ lên xích sắt, đừng để tay chạm vào thứ nước này!" Hạo Thiên nói cho những người trong lòng sắt sau khi chia cho họ để phá xiềng xích.
Các tộc nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chả biết đổ nước này lên sẽ có tác dụng gì?
"Xèo xèo…"
Mọi người đang tò mò thì ngay sau khi Hạo Thiên đổ nước cường toan lên khóa cửa lòng thì âm thanh ăn mòn sắt thép vang lên.
Không khác việc xào rau, tiếng nổ vang lên, một làn khói trắng bay ra, khóa xích sắt rơi xuống đất.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, người dân Hera kinh hoàng không thôi, họ không ngờ xích sắt lại bị hòa tan dưới loại nước kỳ lạ này.
Dù rằng rất hoảng sợ cộng kinh hoàng, nhưng họ lại rất phấn khích ngay sau đó, có loại nước này, họ có thể mở xiềng xích trên tay và thoát khỏi chỗ này.
Làm theo như Hạo Thiên đã làm và ghi nhớ lời hắn đã nói, họ đổ nước cường toan lên xích sắt.
Trong lúc nhất thời, rầm thanh sôi nổi vang lên, trước sau bất quá hai ba phút công phu, ba cái lồng sắt thượng xích sắt đã bị cởi bỏ, người dân Hera trên chân xích sắt cũng đã bị dung đoạn.
Trải qua năm phút, mọi người dân đang bị xiềng xích đều đã được cởi bỏ.
Trong hang cọp, Hạo Thiên với bọn họ vì cứu người nên mới tới nơi này, tâm trí luôn lo họ bọn cướp biển sẽ trở về, cũng may là cả quá trình chưa có điều gì ngoài ý muốn.
"Còn những người khác đâu? " Hạo Thiên nhìn bọn người Hera dò hỏi.
Ban đầu, hắn nghĩ tất cả người dân Hera sẽ bị giam ở chỗ này, nhưng đếm qua một lượt thì phát hiện ra ở chỗ này chỉ có mười người, vì vậy Hạo Thiên mới hỏi như vậy.
Nghe Hạo Thiên hỏi, sắc mặt của mọi người đều tối sầm lại, hắn cũng nhìn ra được, chắc chắn đã có chuyện không may xảy ra.
"Thời điểm này không phải lúc bi thương, rời khỏi nơi này rồi tính sau!" Hạo Thiên ngay lập tức nói sang chuyện khác.
Nói xong, Hạo Thiên dẫn đầu đưa mọi người ra bên ngoài, cùng lúc này một âm thanh khiến họ sợ hãi lại vang lên, không cần nói thì ai ai cũng biết đó là tiếng kèn báo hiệu của đám cướp biển.
Ngay lập tức Artemis cùng Hạo Thiên lao ra phía bên ngoài cửa, Night thì yên lặng ở phía sau lưng, tay cầm chắc trường thương.
Ngoài doanh địa thì Luca cùng Luci dùng kính viễn vọng quan sát và phát hiện ra bọn cướp biển bỗng dưng trở về, còn đi thẳng về phía Hạo Thiên.
"Chúng ta nên làm sao đây?" Luci tâm tình có chút kích động hỏi.
"Tình thế nguy cấp! Chúng ta đành phải dương đông kích tây vậy!" Luca lấy ra mũi tên có tẩm phốt pho trắng mà Hạo Thiên đã chuẩn bị.
Những mũi tên lửa phát sáng như sao trên trời rụng xuống, bay thẳng lên nóc nhà, lều trại của đám cướp biển.
Những căn nhà, căn lều bắt lửa khá nhanh, một tên trong đám cướp biển hô to: "Thuyền trưởng! Có kẻ đánh lén! Đốt doanh trại chúng ta!"
Chỗ mà Luca cùng Luci bắn tên là nơi cất trữ thức ăn mùa đông của chúng.
"Liệt Lâm, ngươi đi cùng một vài thuyền viên khác dập lửa!" Draktharr không có quay đầu lại mà ra lệnh.
"Vâng!" Liệt Lâm nhanh chóng cùng mấy người đi cứu hỏa, còn những người khác thì đi theo thuyền trưởng đến chỗ Hạo Thiên.
Bên này Hạo Thiên cũng gấp rút đỡ những người dân không đủ sức nhảy qua tường gỗ.
Chẳng mất bao lâu thì bên trong chỉ còn Night và Hạo Thiên là hai người cuối cùng, lúc này Draktharr cũng đã tiến đến.
"Đúng là thuyền trưởng Draktharr, ông ấy biết chỗ nào là có cá lớn!" Nhìn thấy Hạo Thiên hai mắt bọn cướp biển như phát sáng, chúng nở một nụ cười sắc lạnh.
"Đúng là cướp biển! Chúng thật thông minh! Hạo Thiên nhìn qua Night một cái rồi tiếp lời: "Sẵn sàng chưa? Night!"
"Rất sẵn sàng!" Night dứt khoát, tay cầm chắc cây trường thương.
Những người ở bên ngoài tiếp ứng, nhanh chóng đưa những người dân vừa cứu ra chạy sâu vào rừng.
Artemis vì lo lắng nên không có rời đi mà đứng bên ngoài sẵn sàng hỗ trợ hai người bên trong.
Vì bị giam giữ quá lâu nên sức lực của họ không còn quá quái vật như Night hay Artemis, tốc độ di chuyển của họ quá chậm, Hạo Thiên phải ở lại để cầm chân.
Họ cũng đi được một quãng khá xa, hiện tại họ không đủ sức chạy đi nhưng nếu không cố gắng thì chẳng thể thoát đi.
Trở lại bên chỗ Hạo Thiên, hắn lấy ra bom choáng được chuẩn bị từ trước, dùng bật lửa châm lên.
Trước đó hắn đã cho bọn cướp biển một quả bom khói nhưng kẻ đứng đầu không hề hấn gì.
Hạo Thiên ném quả bom đầu tiên là để câu giờ cho quả bom thứ hai.
“Đùng…"
Âm thanh tiếng bom nổ vang lên, ánh sáng từ quả bom lóe lên tứ phía.
Vì bị bất ngờ nên một số người bị choáng váng bởi tiếng nổ và ánh sáng làm chói mắt.
Câu giờ cũng được một đoạn thời gian, Hạo Thiên không thể ở lại lâu hơn nữa.
"Đi mau!" Hạo Thiên hướng tới Night hét to.
Đám cướp biển vì bị tiếng nổ làm cho khá lộn xộn, nhưng cảm giác bom không gây sát thương, chúng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hạo Thiên hy vọng bọn cướp biển sẽ sợ hãi mà từ bỏ, nhưng ước nguyện của hắn đã bị dập tắt.
Bụi mù chưa bay đi hết, một tên cướp biển như ngọn giáo từ trong đám lao ra ngoài, đích đến là chỗ Hạo Thiên cùng Night đang định tháo chạy.
Một tên cướp biển ở gần